Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Thơ TÔ NGỌC THẠCH

alt

Thơ
TÔ NGỌC THẠCH

HỒN CHỮ


Đời người thơ
mong vài chữ từ hồn mình
sang làm tổ trong lòng người đọc
Vòm trời liếc ngang
trang giấy toát mồ hôi
Con chữ sâu xa tìm góc khuất ngủ vùi
Con chữ dễ dàng hàng hàng ngang dọc
Nhạt nhèo ngờ nghệch
Con chữ nhờn mòn nằm vạ giữa câu thơ

Con chữ hóa trang kỹ trị, vô cơ
Con chữ bong ra như tế bào chết…
Đi tìm con chữ thép
Tìm con chữ đớn đau như sản phụ lâm bồn
Con chữ bùa mê lạc phách siêu hồn
Con chữ như thịt da
bấm vào là chảy máu.

Con chữ xuất thần, huyền ảo
Mở vệt loang, hình ảnh ngợp đầy
Cho ngôn từ sống động mê say
Có “nhãn tự”, có nhân, có nghĩa
Hồn chữ!
Hồn chữ ơi
Hãy về trong bóng mẹ
Đấy là địa chỉ tâm linh lòng ta vẫn đi về
Mở mắt nói mê:
“Đại mộng thì đại giác”*
Mà ta còn đang là kẻ đứng ngoài.

*Mai Đình mộng ký
“Không có đại mộng làm sao có đại giác và ngược lại”

CÁNH DIỀU MÙA XUÂN

Tôi phất hồn mình thành cánh diều
mùa xuân thả vào bầu trời thơ ấu
Hương lúa thơm lừng lựng góc trời quê
Hạt thóc đớn đau cõng bao mưa nắng tái tê
Mẹ tãi nhọc nhằn ra phơi
trong những ngày giông gió

Lật tìm bóng mình dưới sá cày sấp ngửa
Gói lại bóng đêm cho ban mai nằm duỗi dài
vào cánh đồng tít tắp cuối hoàng hôn
Rút ruột mình
theo sợi dây diều chắp nối cho con
Xâu từng hạt nắng thành chuỗi sáng
giấc mơ mùa thu hoạch
Sáo diều ngân vang
rồi đọng xuống mắt ai như giọt mật
Ngọt ngào, bổng trầm
nồng ấm cả miền quê

Vầng hào quang soi sáng lối về
Lời nhắn nhủ năm xưa vẹn nguyên trong ký ức
Cánh đồng thêm xanh
Nụ cười chợt thức
Mẹ gồng mình nâng cả vòm trời
cho diều cất cánh vươn xa.
IX/2009

BÓNG CÔ ĐƠN

Chiều cạn dần
mình đi ra khỏi mình
về phía hoàng hôn
Thân xác trong áo quần
cũ dần cùng năm tháng
Ngụm nước nhạt trong miệng mình mê sảng
Trôi xuống ruột gan tìm chỗ vắng tâm tư...

Đêm tuột khỏi chăn
nhiễm lạnh, húng hắng ho
Chợt tỉnh, cô đơn choàng tay ôm lấy bóng
Nỗi đau không nhai
mà ghê răng một thời xa vắng
Buồn xưa kéo lệch thời gian
Cô đơn rưng rưng
Giấc ngủ mỏng tang
Chiêm bao mảnh khảnh
Ta tha nhân hà hơi bàn tay lạnh
Hồn trở lại xác thân
trong khoảng rỗng tâm hồn...
Sấm vùng mình dọc xương sống nhân gian
Mưa rửa trôi những lời nhầu nhĩ
Sợi tơ buồn vắt qua thiên niên kỷ
Tia nắng ban mai
thon thót như đàn cá bột thả vào
bến nước mênh mông
Cô đơn bóc bóng mình héo khô
dán vào khoảng không
Khoảng trống ơi khoảng trống
bóng ta là ta
hay là bóng con cá con vừa thả xuống hồ?

SÔNG HÓA

Vịn giấc mơ
lần bờ thời gian tìm về sông Hoá*
Câu đồng dao chằng tôi vào qúa khứ
Phù sa nồng thơm tuổi học trò
Cánh đồng Chiều goá bụa cơn mơ
Bao giấc ngủ ướt lướt
Đỏ rần con mắt
Những cơn nắng đành hanh
Những ngọn đèn dầu nhỏ nhẻ thay trăng
Những cơn rét chiều tía ha tía hất
Những buổi đong đêm bằng gầu tát nước
Mảnh buồm nâu gấp mép bầu trời
Dòng sông này
Chảy suốt đời tôi
Dọc triền đê
Hoa cỏ may găm đầy ký ức
Cơn gió hồng hoang
ném nỗi niềm vào hoàng hôn xa lắc...
Cơn mưa lênh loang
Ngực bến trễ tràng
Vỗ về dòng sông thiêm thiếp đêm trở dạ
Tôi lang thang theo con đò quê mẹ
Tìm được chìa khoá vàng mãi tận đáy đêm
Ban mai chín ửng
Một ngày hừng xanh.

* Sông ranh giới giữa Hải Phòng và Thái Bình

BẾN MƠ THIÊN NIÊN KỶ*

Ngọn heo may
như tiềm thức vào cõi lạ phiêu du
Lòng biển mở ra phi thời gian
ta không biết mình già hay trẻ
Con tàu điện đưa tôi về bến mơ thiên niên kỷ
Paris bồng bềnh lùi dần phía hoàng hôn
Bánh tàu lăn như nuốt hết bóng đêm
Mang hơi ấm đất đai xuyên qua lòng biển cả
Giấc mơ xanh
hòa tiếng nói chung như vâng như dạ
Nối liền Anh - Pháp vào nhau
Thu rắc vàng lên siêu thực thâm sâu
Chuông nhà thờ vọng vang từng nhịp
Thăm thẳm con đường như đi từ tiền kiếp
Đến hôm nay vẫn huyền thoại một công trình
Phía bên này bao hào hoa đài các dọc sông Sein
Tháp Eiffel đứng vươn cao ngạo nghễ
Phía bên kia Cổ Thành bên dòng Thêm đon đả
Huyền ảo mờ sương dang cánh tay mời
Mênh mang nụ cười
Sóng vỗ giấc chiêm bao
Ngày vỡ tựa pha lê lấp lánh trong hồn du khách
Giọt thời gian tích hợp
Hết bất ngờ này, choáng ngợp bất ngờ kia...

Paris – Luân Đôn IX/2009
Con đường ngầm xuyên qua đáy biển Măngsơ nối liền Anh và Pháp được Nữ hoàng Anh Elizabét II và Tổng thống Pháp Mittơrăng cắt băng khánh thành vào ngày 6/5/1994. Chiều dài 50.45 km, với độ sâu 45 m dưới đáy biển. Có hai làn chính ngược xuôi và một làn cứu nạn ở giữa, được thiết kế cho loại tàu điện rộng 4 mét chạy qua.

CHIÊM BAO

Đêm độc thân mộng du
trong khoảnh khắc thiêng liêng
Chiêm bao trôi về miền Xibia băng giá
Tuyết phập phồng trú trong nỗi nhớ
Từ sâu xa ký ức bá vai giấc ngủ quay về
Tôi gặp tôi trong lòng Xibia
Gặp tuyết ấm trong tầng tầng tuyết trắng
Kỷ niệm năm nao
ngác ngơ trong căn phòng yên ắng
Ngọn gió bơ phờ
sau mỗi lần bỏ nhà đi hoang
nằm ngủ co ro
Bao vui buồn chồng đống xác cơn mơ
Nụ c­ười rêu phong ngợp vùi trong tuyết
Tiếng kêu bị thương
của lũ quạ hoang* bện vào nhau
chằng buộc lấy cánh rừng heo hút
Gặp hơi thở mình ven dòng Ob** giá băng
Phía cuối mông lung
ánh mắt nâu huyền sắc như­ thủy tinh
Cắt vụn cơn mê
thành trăm ngàn mảnh vỡ
Tan vào đêm Xibia cũ kỹ
Chiêm bao
chạm nắng
vỡ òa...

Xuân Mậu Tý 2008
* Xibia – Vương quốc của các loài quạ
** Sông lớn thứ 4 của Nga, dài 3650km, nằm ở Tây Xibia

UỐNG CẠN XIBIA

Đêm nhung huyền
lụi dần vào góc khuất
Bình minh dày lên tầng tầng ký ức
Những nỗi niềm mùa đông
lớn lên trong tấm áo phong phanh
Tuổi thời gian thêm xanh
Cô gái tóc nâu như mật chảy
ngọt vào cõi nhớ
Đất trời tở mở
Chỉ còn thông
chấm biếc giữa mông mênh
Tôi lang thang trong giấc mộng lành
Vắt trên vai dòng sông Ob*
Buốt giá khâu vào thịt da
thấm vào tâm thức
Ngai ngái nồng thơm
mùi da thịt tuổi trăng tròn
Nàng Bạch Tuyết hiện về môi đỏ như son
Lời hẹn ước bời bời da diết
Câu thơ thao thức
Trên trang tuyết trắng
ngòi bút lần mò
máu là mực tình thương
Trận cuồng phong tao tác ngã ba đường
Ai xé đêm
để lả tả rơi những chùm hoa tuyết
Đầm đìa
Mặn chát
Tưới bón vào cánh đồng cổ tích
nở bao mùa tình yêu
Ban mai bâng khuâng gương mặt diễm kiều
Soi hồn tôi vào mùa đông khao khát
Đứng trước giá băng lòng như sa mạc

Muốn uống cạn cuộc tình vụng dại Xibia...

* Sông thuộc Xibia, LB Nga

Thơ Tô Ngọc Thạch/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét