Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Thơ KIM CHUÔNG

Thơ
KIM CHUÔNG
 
 .
 VỂ MỘT LOÀI HOA
.
Đấy là loài hoa đã có tên riêng
hoa như nở cho ai chưa một lần gặp biết em mang mười tám mùa thu trẻ nhất mười tám mặt trời xanh về đấy để hẹn chờ mười tám cánh lá non làm thơ mộng ngôi nhà tôi đã đến lâu đài em chiều gió tôi chẳng biết còn tôi giây phút đó phút thương nhau mặt đất hóa bầu trời chẳng còn biết được gì để biết trên đời này say đắm thế, là tôi ! nhưng em đã qua sông chiều thu lạnh tôi ngẩn ngơ tìm lại lối em chờ em bỏ lại vầng trăng mười tám gốc cây buồn gọi gió vu vơ chỉ còn mỗi loài hoa tôi gặp biết mấy thu đi hoa vẫn đợi vào mùa hoa vẫn đợi còn em thì cách biệt tôi chạnh lòng gọi mãi cánh hoa xưa.

VỚI MÌNH

Không giọt nước biển nào làm nên hạt phù sa
không phù sa nào làm nên đồng muối trắng
chẳng tự mình nhầm lẫn
là hoa hồng cứ nở cánh hồng tươi (1)

nào có ai khập khiễng thế ở đời
gà cứ gáy trước nghìn bình minh đỏ
biển cứ tan trong lòng mình sôi dữ
là mặt hồ con sóng cứ lặng im

con ve lột xác mình sau mùa hè nắng cháy
em là em nhưng đã khác hôm qua
em hòa giữa cuộc đời mênh mông lớn
cái riêng em dù mãi mãi đã là

sẽ điên dại và có khi thất bại
khi em từ bỏ em, ảo tưởng với chính mình
hạt muối trắng thơm, hạt phù sa màu mỡ
là con đường đi, đường hãy cứ hành trình

cây đứng hát giữa trời bao la gió
là cây thì cây hát vạn chồi xanh 

(1)      Nghĩ từ học thuyết “Tự nhận thức” của Xôcrát
 nhà triết học cổ Hy Lạp

TÔI VÀ EM

Tơ non đến thế là cùng
Bên em núi đá xem chừng cũng non

Bỗng dưng em ạ, tôi buồn
Ngày mai còn đấy nhưng còn em đâu
Ngày mai bóng nước chân cầu
Hạt mưa rơi lạnh khác màu nước trôi

Em như ráng đỏ chân trời
Tôi con sóng khát tan nơi gọi tìm
Tay em phủi hạt bụi chìm
Tôi rơi xuống đất cháy lên lốc mờ
Em như tăm cá lững lờ
Tôi quăng lưới vớt dọc bờ sông trôi

Lưới mòn vớt cạn buồn vui
Vớt lên thả xuống riêng tôi đắm chìm.

HỠI MÀU TRĂNG XA

Thật rồi tôi đã xa em
Trăng ơi, còn sáng thâu đêm làm gì
Tôi nào muốn dứt tình đi
Nhưng lân la ở đây thì được sao

Tóc em hương toả ngạt ngào
Đêm về tôi ngủ thế nào được em
Còn đây hai sợi tóc mềm
Tôi cầm lòng cứ rối lên bời bời

Dùng dằng em tiễn chân tôi
Qua cầu chỉ sợ lại ngồi thương nhau
Hội chèo mở suốt đêm thâu
Điệu chèo em hát tặng màu gió mây
Sao tôi thương nhớ dường này
Em thì cứ trẻ, tôi hay chạnh lòng

Đêm trăng trên đất Cổ Rồng
Vầng trăng đẹp quá tôi không nỡ nằm
Gió như ai nói thì thầm
Đến ông trời cũng chẳng cầm nổi đâu
Hội chèo còn hẹn năm sau

Rồi ra sao nữa, hỡi màu trăng xa ?
Chưa ai là của ai mà
Chợt mưa, chợt nắng, hai ta chợt buồn
Này em, muôn dặm nẻo đường
Phía xa tít tắp liệu còn trăng em ?


BUỔI ẤY

Bỗng dưng trời đất cho ta
Hay nghìn năm trước đã là của nhau
Sớm xuân ấy nhện bắc cầu
Và đôi bướm ấy đưa dâu dập dìu
Nghìn lần ai hiểu rằng yêu
Con tim hơn cả những chiều bão giông
Oằn mình bến lở cho sông 
Còn mưa như thể mưa không còn mình
Bến đi đắp lại thác ghềnh
Mưa đi tìm lại ngọt lành hương cây
Đến như đá ở đất này
Cũng tìm nhau kết bạn bầy làm đôi
Huống hồ em. Huống hồ tôi
Cái thời đang trẻ . Cái thời đang yêu
Chiều nay trong lặng im chiều
Có hai người lớn làm điều trẻ con.


GÍO MỀM

Ta va vào ngọn gió mềm
về nhà mất ngủ bốn đêm, ba ngày
thuở xa những lúc thế này
vợ ta được thể, nàng đày đoạ ta

Tính ta nông nổi, thật thà
thấy mây là ngắm, thấy hoa là nhìn
thấy em xinh đẹp dịu hiền
là ta làm sóng, làm thuyền đảo chao
nào ai đã nói câu nào
tự ta làm khổ ta bao lần rồi
giàu làm chi lắm hồn ơi
mình không thương nổi, thương người đẩu đâu
hay ta gánh nặng thu sầu
nên ta sợ nỗi mất nhau đường tìm
Ta va vào ngọn gió mềm
về nhà mất ngủ bốn đêm, ba ngày
bởi ta lắm nỗi vơi đầy
nên ta bịa cái chuyện này cho vui
Ơ nơi nào gió mềm ơi
hỡi mưa, hỡi nắng mách tôi gió mềm


KỶ NIỆM

Em ơi, kỷ niệm là gì
một chiều ta dẫn nhau đi biển chiều

Biển thì như buổi đang yêu
còn ta như gió thổi xiêu bạt hồn
em thì sợ chính mình hơn
sợ đang mười tám, sợ cơn cớ lòng
sợ đôi con mắt bềnh bồng
gặp đò, đò đắm, gặp sông, sông chìm
anh thì sợ cái mình tin
máu lên sao Hoả , sao Kim cũng gần

Thôi, ta còn trẻ chả cần
đời ai chả một đôi lần như ta
không chi bằng cái thật thà
lăn tăn cho khổ mình ra làm gì
sóng còn tìm sóng tan đi
nói chi hai đứa. Nói chi con người
Chỉ lo mai mốt xa rồi
mình em, lại một mình ngồi khóc anh.

TÔI CÒN CHÚT ẤY

Tôi còn chút với gió xa
cái đêm dối mẹ trốn ra vườn trầu
tôi còn chút sớm chợ Cầu
rủ em phiên ấy theo nhau không về
tôi còn chút cỏ chân đê
cỏ non làm bão, trăng thề nằm nghiêng
tôi còn chút thật thà tin
chẳng bao giờ thấy mây bên trời già
tôi còn chút khác người ta
buồn thương dắt trái tim qua dặm buồn
tôi còn chút với con đường
thanh cao thì bước, tầm thường thì khinh
Tôi còn chút ấy là mình
giữa muôn vạn nẻo, riêng hình bóng tôi


Thơ Kim Chuông/ Dung Thị Vân đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét