Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Thơ Diệp Minh Luyện(*)

Thơ
Diệp Minh Luyện(*)



Môi cười mỗi lần gặp nhau
Mắt thương mỗi lần xa nhớ
Như chiếc lá chiều gió trở
Anh rơi vào đôi mắt em

Thế là anh chiếc lá xanh
Có hai mặt đời trái phải
Ôm vào lòng đất mặt trái
Mặt phải nhìn trời đăm đăm

Nếu trái tim em mặt trời
Cũng không chiếu đầy hai phía
Mà anh bốn mùa chiếc lá
Hai nửa màu xanh gió lay.
____________
(*) Tác giả đã mất


Lục bát đầu xuân

Lục bát là lục bát ơi
Câu thơ hẹn chín chờ mười đã lâu
Tôi đi tìm đáy sông sâu
Tìm nơi rừng thẳm, tìm cao non trời
Tìm trong vạt áo tứ thời
Cho khuây lòng kẻ chơi vơi của nhà
Thì ra gặp gỡ đâu xa
Trong hương cau thoảng la đà ngõ xuân
Trong chùm táo ngọt đầu sân
Trong mùi vị chín hồng ngâm trước thềm
Trong lời yêu – mẹ êm đềm
Trong soi dáng mẹ ngồi têm cánh trầu
Lời ru đồng vọng đêm sâu
Cánh cò trắng nối nhịp cầu tuổi thơ
Ai gieo vần nhớ điệu chờ
Mặt người ửng chín mạn đò văn nhân
Ai đi xa, ai về gần
Mà câu lục bát bắt vần từ em
Thành ca dao của trăm miền
Dân ca đưa tiễn những đêm hội hè…

Em ơi xuân đến rồi kia
Nghìn câu lục bát nghìn tia nắng hồng
Nghe thiên nhiên mở rộng lòng
Môi hường nở giữa vô cùng nhân duyên…

Đường đi

Ta không tự giãi bày, không ý phân bua
Khi nắng ngoài hiên đã xế sân nhà
Cây lá trong vườn xạc xào mùa lá rụng
Trái chín thơm chim về hội ngày vui….

Hằng đêm ta nghe gió đánh đu ngoài cửa sổ
Tiếng rít gọi của vũ trụ
Tiếng đập cửa của những hồn oan
Tiếng thì thầm của tình nhân đêm sâu thẳm…

Ta cái lá lay lắt trước gió trần ai
Ta định phận như tia nắng
Sứ giả mặt trời
Đi về phía Loài Người
Hay phía loài quỷ ác…

Mái tóc thời gian
Chớp sáng cuối con đường...

Lẽ nào

Lẽ nào em lại hỏi:
Có yêu em thật không?

Cuộc đời như dòng sông
Mang phù sa chảy mãi
Tình yêu nên muộn màng
Mùa nổi mùa gặt hái

Anh qua bao trận mạc
Qua bão đất, bão trời
Qua giông bão người đời
Vẫn như cây trước ngõ

Một đôi khi mệt lả
Muốn ngả gục trên đường
Cũng có lúc hóa đá
Giữa mênh mông phố phường

Nhưng tim còn chút lửa
Còn nồng nàn yêu em
Cây còn bao nhiêu lá
Còn bấy nhiêu tình yêu

Em đến. Thế là anh
Như Địa Lan gặp đất
Nở bừng bông đỏ xinh…

Lẽ nào em lại hỏi:
Anh yêu em thật không?

Lẽ nào em lại hỏi:
Trái đất tròn hay không?

Thơ ngày thường

Em đóng đinh vào anh nỗi nhớ
Cả những giận hờn thoáng chốc nguôi ngoai
Bữa cơm trưa thiếu em so đũa
Miếng cơm nhai thành bã nhạt rời

Những lúc con cái mình bé bỏng
Hay nũng hờn, khóc thét đêm đêm
Em mệt lữ sau ngày công việc…
Vẫn dịu dàng một nét mi hiền…

Như số phận, hẳn nhiên không thể khác
Em và anh mím chặt làn môi
Và gân sức cuộn săn bền bỉ
Vẫn tiếng cười mỗi tối lại nhân đôi

Và như vậy, hẳn rồi, em yêu quí
Đóng đinh vào thương nhớ của hai ta
Mưa và gió dẫu còn nhiều trước ngõ
Chẳng thể nào dột ướt mái nhà. 
 .
Thơ Diệp Minh Luyện/ Hoàng Vũ Thuật đọc chọn/ 
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét