Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Thơ Nguyễn Minh Khiêm


Thơ
Nguyễn Minh Khiêm

Người lính
Kính tặng anh Lê Quang Chọn. Hoằng Hóa-

Tưởng rằng kết thúc chiến tranh
Hạnh phúc sống giữa gia đình...như mơ!
Nào hay hơn sóng xô bờ
Bão không có gió...xác xơ cây tàn!
Mình anh thành một binh đoàn
Lặng im tháo gỡ trăm ngàn nỗi đau!
Cái thì chìm dưới thẳm sâu
Cái thì thả nổi trong câu bông đùa
Cái thì như súng cướp cò
Cái như bộc phá bất ngờ chuyển rung!
Cứ huơ hoác, cứ rỗng không
Chạm đâu cũng ngỡ chạm thùng thuốc bom!
Con thì chất độc da cam
Vợ thì quần quật cả năm không cười!
Mong được hàng xóm đến chơi
Lại sợ than lửa trong lời bùng lên!
Gói quà cũng vọng sấm rền
Bên giường mà giống ở bên chiến hào!
Khẽ nghe ú ớ lao vào
Khẽ nghe đập chiếu là bao vấn đề!
Từ khi ở chiến trường về
Anh như người lính chưa hề ra quân!
Mình anh thành một binh đoàn
Lặng im tháo gỡ trăm ngàn nỗi đau!
5.9.2012

Người đi đôi nạng gỗ

Như thường lệ
Ngày ngày vẫn thế
Có một người
Đến cửa hàng tôi
Bằng đôi nạng gỗ
Tôi luôn dành một chỗ
Cho anh.

Anh không hề nói đến chiến tranh
Không nói về đau thương mất mát
Anh đến đây
Chỉ để đọc sách
Những tác phẩm dành cho thiếu nhi
Anh nói
“ Tôi muốn nhận lại mình từ lúc mới tập đi”!

Sáng nay có một đám tang
Đoàn người đi trong sương buốt
Tôi lặng nghe trong vô vàn tiếng khóc
Không tiếng trẻ nào khóc gọi bố ơi.

Từ đấy
Cửa hàng tôi
Vắng một người
Đi đôi nạng gỗ!

Ngày ngày
Tôi vẫn dành một chỗ
Nơi quày sách thiếu nhi
Để
Anh
Đến nhận lại mình
Từ lúc
Mới tập đi.
1988

Gạch đá lại ngồi mù khú với nhau

Gạch đá lại ngồi mù khú với nhau
Thời bao cấp trắng đêm chờ mua gạo
Quyển sổ, tấm bìa khư khư trong ngực áo
Gạch đá xếp hàng đăng ký thay tên!

Nhân viên bán hàng cứ thế dóng lên
Ai là cục đá?
Ai là viên gạch vỡ?
Ai là tờ giấy lộn?
Rồi gạch đá thi nhau ra mặt trận
A, B, C, D …đủ mọi chiến trường!

Hết giặc rồi, gạch đá hồi hương.
Thằng cụt chân
Thằng cụt tay
Thằng chất độc da cam
Thằng chấn thương sọ não!...
Chống nạng ra đồng chẳng nói gì xương máu
Cứ mù khú với nhau thời trắng đêm xếp hàng mua gạo
Gạch đá cười…Rung cả cuốc cày.
15-3-2008

Cha

Bốn mùa áo lính một màu
Chưa năm mươi tuổi đã râu đầy cằm
Ăn gì cũng thích ninh hầm
Răng hết, đạn vẫn còn găm trong người!
Thuốc lào cứ rít liên hồi
Bảo cho tinh ngủ như thời chiến tranh!
Dạy con theo kiểu nhà binh
Cứ ra mệnh lệnh như mình chỉ huy.
Giận thì cha quát cút đi!
Chỉ roi thẳng cổng : Đừng khi nào về!
Tan cơn cha lại khề khề
Huân chương cũng bảo đem về cho cu!
Trong người không dính một xu
Cần chi cũng hỏi xin u mấy đồng!
Đốt hương một nắm to đùng
Mộ nào cũng cắm khắp vùng nghĩa trang.
Con còn đang học dở dang
Cứ gạ nhập ngũ lên đường tòng quân!
Người ta vui tết đón xuân
Cha khóc đồng đội xả thân không về!
Ba lô đạn thủng tứ bề
Quanh năm làm gối cha kê đầu giường.
Tính cha cáu gắt thất thường
Cứ dính đến chuyện chiến trường là vui...
29.3.2010

Chữ nổi

Bao nhiêu bằng thấp, bằng cao
Bao nhiêu trường lớp thuở nào ghi danh...
Đi qua một cuộc chiến tranh
Trở về làm cậu học sinh cuối đời!
Không nghe, không thấy, không lời
Một bàn chữ nổi lặng ngồi lặng say...
Mỏng dày hiện dưới ngón tay
Nhận ra cả thế giới này bao la!
Chữ nguồn chữ cội mở ra
Chữ trong chữ đục chữ xa chữ gần
Chữ ma quỷ chữ thánh thần
Chữ sinh chữ tử chữ nhân chữ đời
Chữ đắng chữ ngọt trên môi
Chữ thật chữ giả qua thời đạn bom
Lọc sàng cuối bãi đầu mom
A B C ... lại lần gom nhau về...
Ngón tay cầm súng bóp cò
Ngón tay giờ lại lần dò thực hư...

24.2.2010

Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét