Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Thơ BÙI NGUYỄN TRƯỜNG KIÊN

 
ĐI
ỀU MUỐN NÓI VỚI EM
.
Ừ thì em đó, ta đây
Ừ thì những gió cùng mây một thời
Ừ thì chuyện của cuộc đời
Ừ thì ta đã buông lời bướm ong

Ừ thì em cứ lạnh lùng
Ừ thì em cứ lại dùng dằng xa
Ừ thì em sắc mặn mà
Ừ thì ta đã bước qua xế chiều

Ừ thì chẳng ít chẳng nhiều
Ừ thì những sáng những chiều vấn vương
Ừ thì chung một quãng đường
Mà thôi...
Em hãy đi đường em đi!


MỘT THỜI YÊU EM

Cũng đành như thế. Ừ thôi
em về để nhớ riêng tôi. Phải đành

đêm đêm chiếc bóng. Năm canh
chờ ai tàn hết tuổi xanh. Bây giờ

tóc đà bạc trắng. Dại khờ
tin em quên cả bến bờ. Tôi đi

lên non thuở ấy. Xuân thì

thoảng qua như gió biên thùy. Em ơi,

quên quên nhớ nhớ. Lạ đời
tôi quên
sao cả đất trời…
nhớ em!


RỦ RÊ


Lạy trời trời đổ mưa mau
Cho ta rủ nắng ẩn sâu vào tình
Tình ơi gần lại chút tình
Cho ta mượn nắng gởi tình chiếc hôn


MƯA RƠI TỪ DẠO EM ĐI


Vẫy tay chào một người xa
Để mong giữ chút hương hoa ngày về
Em từ dạo ấy xa quê
Theo chồng quên cả lối về em ơi!
Em đi chiều ấy mưa rơi
Mưa từ dạo ấy còn rơi đến giờ!
.
Thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên/ Dung Thị Vân đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét