Thứ Năm, 4 tháng 10, 2012

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM


Thơ
NGUYỄN MINH KHIÊM

Trên bàn cờ thế

Thông sao hiểu được nỗi người
Trúc sao hiểu được nỗi đời thẳm sâu
Đá sao hiểu được lòng đau
Suối sao hiểu được sóng trào trong mơ!?
Côn Sơn mình một cuộc cờ
Mình một thế trận bao giờ giải xong?
Ức Trai ơi, tình một phong*
Muôn sau có mở nổi không hỡi Người?
Bốn phương giặc dã tan rồi
Cần chi tuyệt bút viết lời hùng thư?
Người về núi lánh nạn ư?
Bao nhiêu lưới độc giăng từ Hoàng Cung!
Hoa văn chạm dưới bệ rồng
Đều là lá ngón, đều cung nỏ bày!
Dù người cưỡi hạc vào mây
Làm sao thoát được lưới vây trập trùng!
Triều đình một nửa gian hùng
Một nửa bất chính, nửa ngông bạo quyền.
Nhiễu điều thành Lệ Chi Viên
Cỗ xe tâm phúc thành miền xe tang!
Tấu trình toàn giọng hoạn quan
Cầm cân luật pháp thì toàn lâu la!
Dạn dày trận mạc xông pha
Không hề biết lối vượt qua gian thần!
Dù tru di đến mấy lần
Sao Khuê vẫn sáng trong ngần muôn sau!
Câu thơ rũ hận thù sâu
Ung dung vào chốn thanh cao vĩnh hằng.
Hình như trong phấn thông vàng
Trên bàn cờ thế Người đang trở về.

1.10.2012

* Ý thơ của Nguyễn Trãi ( Trong Bài thơ cây chuối, Nguyễn trãi viết : « Tình thư một bức phong còn kín »

Thiên đường

Đâu là cánh cửa thiên đường?
Lục tung sử sách không chương dòng nào.
Người thì bảo ở trăng sao
Người thì bảo dưới chỗ nào thủy cung.
Mồ hôi xuyên ngọn gió đông
Xuyên qua gió bắc, xuyên vòng gió tây…
Xòe ra một nắm ớt cay
Một chùm lá ngón, một dây bồ hòn!
Cỏ độc mơn mởn xanh non
Xung qunh miệng cá chỉ toàn lưỡi câu!
Quả cau nát với lá trầu
Cái bẳn nát với cái gàu nằm mơ
Cái chúm nát với cái lờ
Cái ruộng nát với cái bờ nghìn năm
Loanh quanh cái vũng trâu đằm
Bao nhiêu dòng họ mặt găm xuống bùn!
Xó nhà vẫn cái chổi cùn
Vại cà vẫn đứng giữ hồn làng quê!
Bông cà hú gọi bông kê
Bòn tro đãi sạn lại về tay không
Mồ hôi trải thảm xuống đồng
Rạ rơm mấy kiếp vẫn không ngẩng đầu!
Bao nhiêu câu hát bắc cầu
Không ai quả quyết rằng đâu thiên đường.

27.5.2012


Tắm tiên

Đêm qua trăng đứng tắm tiên
Ngả nghiêng mặt đất kẻ điên người khùng
Thoát y đến tận đáy lòng
Sỏi đá cũng mở tận cùng thịt da
Rạ rơm trút lốt tương cà
Cái búa trút lốt quan tòa thanh cao
Châu chấu quấn lấy cào cào
Tơ hồng quấn lấy chè rào đê mê
Tượng quên mặt tượng uy nghi
Đá quên mặt đá trơ lỳ sắt đanh
Cột đình quên phắt ngôi đình
Cây đa quên phắt thần linh thần hoàng
Cái cân quên việc thăng bằng
Hứng từng giọt nước chị Hằng đánh rơi
Tồng ngồng quên cả đêm trôi
Mê mẩn rậm rật đứng ngồi mà say
Rung trong bần bật cỏ cây
Ước chi cả thế gian này tắm tiên.
21.6.2012

Tình đầu

Run lên chạm thuở tình đầu
Tóc em thả xuống sáng màu trăng quê
Nụ hôn dong ngược buồm về
Khôn ngoan thì ít ngô nghê thì nhiều

Trao nhau lá cỏ đã liều
Cứ sợ lắm gió nhỡ diều đứt dây
Sợ nơm nớp lật đò đầy
Giờ nghe lá rụng ru cây trái mùa

Qua sông mà vẫn lỡ đò
Tích bao nhiêu nước để cho sóng gầm
Chẳng về tới bến trăm năm
Thắp hương chuộc lại những lầm lỗi xưa

Người cầm một mảnh che mưa
Ta cầm một mảnh để đưa tang lòng
Ai cũng đến đích cuối cùng
Ngày xưa vẫn cứ giữa dòng bơ vơ

Thuyền không cập bến như mơ
Mối tình đầu ấy hóa bờ buông neo.

1.6.2012

Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét