Ký hiệu
nhìn bàn phím, tôi thấy gì ở đó
một
dấu chân trên sóng trắng lãng du?
cầm
gió rét tiếng gà trưa heo hút
sương
chập chùng hoa tím cũng tương tư?
một
chữ T đoan trang tà áo lụa
em
nõn nà tuổi mới búp sen non?
một
chữ H vỗ về chăn gối ấm
yêu
một người? lúc ấy trưởng thành hơn?
một
chữ A bơ vơ nay hội ngộ
đã
quay về bếp lửa khói chiều xanh?
em
ở đâu? đã trong từng mạch máu
của
tin yêu như cỏ dại chân thành
một
chữ O hẹn hò muôn kiếp trước
chẳng
muộn màng trang giấy mới phải không?
tôi
xin viết một dòng thơ run rẩy
từ
chắt chiu sông nước chảy xuôi dòng...
một
dấu hỏi thao thức trên bàn phím
cũng
như tôi mong mỏi hết một ngày?
trầm
hương của tuổi thơ mộng mị
em
đem về nặng trĩu áo mơ phai?
những
con chữ tung tăng như trẻ nhỏ
mau
lên đi tháng mỏi hết ngày mòn
ngâm
câu “phương thảo liên thiên bích”
tôi
cõng em đi hết trái đất tròn...
Trùng
dương giận dữ
gió đã thổi qua từng ngày
và ngay cả trong giấc mơ cũng gió
bàn
tay tôi bấu víu ở nơi nào?
bỗng nhớ lại một nốt ruồi nhỏ xíu
dẫn tôi về trong ám ảnh lao xao
những tiếng nói những giọng cười lặng lẽ
đêm trăng xanh bát ngát dương cầm
tôi đã đứng phía bên ngoài đời sống
như người câm
tôi không nghe rạo rực những bước chân
đã đi đến nhiều nơi không thể đến
đường phố cũ của từng ngày tơ giăng màn nhện
từng ngày lặp lại thói quen
từng ngày vô cảm
hiu hắt bức tường đen
từng ngày từng ngày tôi xuống phố
chẳng nghe được trùng khơi đang sóng vỗ
những phận người
thoát thai từ mộ gió
lại rẽ sóng ra khơi
tôi ngoãnh mặt lú lẫn một trò chơi
đã cũ mềm một tác phong công chức
gió đã buốt từ trong lồng ngực
tôi sờ tay lên ngực
lại hỏi thầm nhịp đập trái tim đâu?
có đôi khi nghe tiếng gió thét gào
lại dững dưng không một lần tham dự
tôi đứng ngoài lịch sử
như mannequin
như một người cụt lưỡi
đã câm
bốn bức tường máy lạnh đã rêu xanh
đông đặc một xác thân
ngày lại ngày lại là ngày tẻ nhạt
nào ai biết trong câu thơ tẻ nhạt
trong tro tàn tẻ nhạt
trong đám đông tẻ nhạt
vẫn không nguôi nuôi dưỡng một mầm xanh?
cho tôi choàng vai thân mật hỏi em
đời sống này biết lấy gì để sống?
đã từng nghe quá ồn ào tiếng động
có tiếng động nào máu thịt của Hôm nay?
tôi đơn độc răng cắn vào môi
từng giọt máu thơm tho
từ hơi thở
sẽ hòa nhịp cùng trùng dương giận dữ…
27.VI.2011
bỗng nhớ lại một nốt ruồi nhỏ xíu
dẫn tôi về trong ám ảnh lao xao
những tiếng nói những giọng cười lặng lẽ
đêm trăng xanh bát ngát dương cầm
tôi đã đứng phía bên ngoài đời sống
như người câm
tôi không nghe rạo rực những bước chân
đã đi đến nhiều nơi không thể đến
đường phố cũ của từng ngày tơ giăng màn nhện
từng ngày lặp lại thói quen
từng ngày vô cảm
hiu hắt bức tường đen
từng ngày từng ngày tôi xuống phố
chẳng nghe được trùng khơi đang sóng vỗ
những phận người
thoát thai từ mộ gió
lại rẽ sóng ra khơi
tôi ngoãnh mặt lú lẫn một trò chơi
đã cũ mềm một tác phong công chức
gió đã buốt từ trong lồng ngực
tôi sờ tay lên ngực
lại hỏi thầm nhịp đập trái tim đâu?
có đôi khi nghe tiếng gió thét gào
lại dững dưng không một lần tham dự
tôi đứng ngoài lịch sử
như mannequin
như một người cụt lưỡi
đã câm
bốn bức tường máy lạnh đã rêu xanh
đông đặc một xác thân
ngày lại ngày lại là ngày tẻ nhạt
nào ai biết trong câu thơ tẻ nhạt
trong tro tàn tẻ nhạt
trong đám đông tẻ nhạt
vẫn không nguôi nuôi dưỡng một mầm xanh?
cho tôi choàng vai thân mật hỏi em
đời sống này biết lấy gì để sống?
đã từng nghe quá ồn ào tiếng động
có tiếng động nào máu thịt của Hôm nay?
tôi đơn độc răng cắn vào môi
từng giọt máu thơm tho
từ hơi thở
sẽ hòa nhịp cùng trùng dương giận dữ…
27.VI.2011
Thơ
của người không chịu lớn
nỗi buồn đã giết chết tôi
lại
thức dậy và tự hỏi rằng sao mày không chịu lớn?
gió
đã thổi ở bên ngoài đêm trắng
mười
ngón tay bơ vơ
lại
lạc bến xa bờ
tôi
bấu víu vào nơi nào hở Thảo?
tôi
níu vào câu thơ
những
câu thơ tắt thở
tôi
níu bể dâu
đã
bạc phếch cỏ lau
tôi
níu vào sóng biển
nỗi
đớn đau đầy trong miệng
không
thể nói thành lời
lời
nói bay đi như gió
còn
lại những lẻ loi
tôi
lẻ loi
đứng
lẻ loi bên đời
ngã
quỵ xuống một dòng đời mệt mỏi
tôi
đi tìm tiếng nói
tiếng
nói em từ muôn kiếp nghìn trùng
hãy
cho tôi tiếng nói
quạnh
hiu trên môi đã khô rồi
cánh
diều bay trên trời
tiếng
nói xanh xao
ngày
xanh xao
này
em đừng giận nữa
này
vui đi em đừng giận nữa
hoa
lys thơm trên vòm xanh
tôi
sỉ vã tôi ngốc dại
đứa
trẻ con ngốc dại
ngày
buồn nến tắt bẽ bàng
linh
hồn than van
gỗ
đá mọc trên lưỡi
những
tiếng nói đi về đâu?
tôi
đi về đâu?
ngày
trôi về đâu?
tìm
tiếng hát ngày ngày tưởng nhớ
tôi
gọi em khản giọng tiếng kinh cầu
mộ
bia xanh trong ngực
những
ngày lao xao
đau
như
cái chết
tôi
gọi em
tiếng
kêu thản thốt
hoảng
hốt
đường
còn xa gió tuyết mịt mù
mặt
trời mù
tình
mù
tôi
níu vào mây trắng
để
tìm quên trong khoảnh khắc lãng du
làm
sao ừ làm sao
hai
hố mắt chảy hoài giọt lệ
ngày
sau mọc lên hoa lys
dâng
tặng em
một
tình yêu trong trẻo
bước
chân đi
ngoãnh
lại đàng sau
ngày
từng ngày đã một kiếp người
ai
vuốt mắt một một linh hồn rã nát
sao
không là ngón tay em
sao
không là đường về quê mẹ
tôi
quỳ xuống địa ngục
cúi
đầu đi về Nước Trời
bụi
đường xa xoáy mù
tôi
- trên ký ức viễn du
Thảo
giữ lại
bây
giờ và mãi mãi…
ngoài
trời đang mưa
tâm
hồn tôi rét mướt
phóng
xe chạy như điên như say như cuồng như sắp chết
đi
tìm em
tôi
tìm trên đại lộ ngọn đèn vàng
tiếng
cười em trong veo như gió
tôi
tìm trên vỉa hè
nhịp
chân em đã đi qua
tôi
tìm trong cái cõi người ta
khuôn
mặt của thảo
tôi
tìm trên bàn tay tôi
từng
ve vuốt hoa lys
hoa
lys thơm như thảo
không
quên
tôi
đi tìm trong bóng đêm
ngôi
sao mọc cuối trời xa thăm thẳm
trên
đường xa vạn dặm
tôi
đi tìm một vết nhọ nồi
là
linh hồn tôi như một cái nốt ruồi
em
gìn giữ
từ
khi tôi vừa mới lọt lòng
không
bao giờ trả lại
từ
đó và mãi mãi
cất
lên nhiều tiếng khóc
dè
sẻn từng tiếng cười
đời
sống tôi sao lại buồn đến vậy?
tôi
tìm em trong ngọn lửa cháy
giữ
lại tro tàn như kỷ vật lãng quên
tôi
tìm cát bụi dấu chân em
không
tàn phai trong từng giây từng phút
từng
đớn hèn từng đắng cay và từng trằn trọc
tôi
tìm em qua tin nhắn từng giờ
trong
mỗi giấc mơ
tôi
lại thức đi tìm em tuyệt vọng
hãy
xác tín về một niềm hy vọng
chẳng
ai ruồng rẫy ai
gió
lay bông sậy bỏ buồn cho ai
nhắm
mắt đi giữa bốn bề hiu quạnh
tôi
tìm em trong tiếng sóng
giữ
lại dấu chân trên cát trắng
ngày
bình yên thơm mãi tiếng em cười
tôi
tìm trong những cánh hoa tươi
hương
không phai hương dùng dằng thanh khiết
không
bao giờ nói lời từ biệt
phải
không em?
tôi
tìm em như vó ngựa cuồng điên
thảo
nguyên mênh mông không đường về không nơi cư trú
không
hộ khẩu không một mái gia đình
không
hoàng hôn mà cũng chẳng bình minh
tôi
lạc giữa dòng đời xa hun hút
giữa
tháng ngày ngập lụt
tôi
tìm em sự nương náu chở che
có
những khuya cô độc một đường về
mẹ
đã ngủ
cửa
đã khóa
tiếng
chó sủa ngỡ tôi là người lạ
ôi
cơn say nhức nhối bóng trăng gầy
tôi
xòe mười ngón tay
vuốt
mặt
bỗng
dưng thấy từ trong hai con mắt
bóng
hình em rõ nét đến đau lòng
ôi
bùa mê quyến rũ chập chờn
tôi
ngộ độc ngã xuống ngày hư ảo
tôi
mê man chìm vào trong cơn bão
chiếc
linh hồn gió quất rách tả tơi
trời
ơi
sao
lại gọi trời ơi?
tôi
chỉ gọi tên em
như
một niềm ân sủng
tâm
linh tôi bé bỏng
nốt
ruồi em bé bỏng
chở
che nhau đi hết tháng năm buồn
tôi
tìm em trên một trái đất tròn
đã
đi thì sẽ đến
bất
chấp tai ương sá gì màn nhện
đã
gõ cửa sẽ mở
áo
em bay thấp thoáng tận chân mây
cho
tôi cầm lấy những ngón tay
và
hôn lấy sự dịu dàng Đức Mẹ
ngón
tay em dài
tôi
níu lại
bây
giờ và mãi mãi…
Thơ Lê Minh Quốc/ HXH đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Thơ Lê Minh Quốc/ HXH đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét