KHÚC CA CÂY NẾN
Chẳng cháy ra tro, cháy thành nước mắt
Giọt giọt rơi, giọt giọt rơi rơi
Định mệnh ư ?
Nếu là định mệnh
Thì chơi tràn cho hết cuộc chơi
Âm thầm cháy, nến âm thầm tỏa sáng
Âm thầm soi, những góc tối âm thầm,
Những trang sách ảo mờ miền quá
vãng,
Những mặt người nhàu nhĩ lặng câm...
Một giọt rơi một quãng đời tàn lụi
Tiếc làm chi cái kiếp phù sinh
Chỉ cần biết bao giờ nến tắt
ấy là khi đã cháy hết mình
MỘT MÌNH
Khi một mình đối diện với cô đơn
ấy là khi cõi lòng ta xao động
ấy là khi cháy bùng bao khát vọng
phía lặng im bầu tâm sự không lời
Càng trải qua nhiều gió dập mưa vùi
càng thấu hiểu những nước cờ thế sự
càng bình thản cuộc đời lãng tử
đi hết mình tìm chiếc bóng ngày xưa
Đi hết mình tìm kiếm những giấc mơ
để ru ngủ trong êm đềm ký ức
để chống chếnh trước đổi thay đời
thực
hồn thơ ơi ! Hoang dại đến bao giờ !
Hè nóng qua rồi, thu mát về chưa ?
chầm chậm nhé hỡi mưa nguồn thác lũ
ta đang ở phia cầu vồng rực rỡ
xin một mình nhấm nháp nỗi cô đơn
KHÚC CA TẶNG MÌNH
Tóc xanh đã ngã màu mây
Chân son đã rạn gót giày trường chinh
Vẫn chưa hết cuộc hành trình
Vẫn nghe mình gọi tên mình nơi xa
Thì đi cho hết bài ca
Đi cho tiếng nấc bật ra tiếng cười
Thì đi cho trọn đạo trời
Cho lời ước hẹn thành lời sắt son
Đã không chịu sống cúi luồn
Ai còn so đọ thiệt hơn đường đời
Đã lầm một kiếp làm người
Thì đi cho hết trận cười bể dâu
Dẫu còn nắng lửa mưa dầu
Dẫu còn núi thẳm sông sâu, dẫu
còn...
BÁN THƠ
Hết thời phong nhã hào hoa
Thi nhân quảy gánh thơ ra thị trường
Nợ nào bằng nợ áo cơm
Cắn răng bán rẻ tâm hồn, thơ ơi !
Gặp người đon đả chào mời
Khoe câu nhả ngọc, khoe lời phun
châu
Nhưng đời cần gạo cần rau
Ai cần tứ lạ ý sâu làm gì !
Thi nhân lại quảy thơ đi
Cười ra nước mắt, khóc thì hổ ngươi
TÌM...
TÌM...
Chẳng phải tìm ai tôi tìm tôi
Trong đời thực, trong trang sách mở
Trong khi thức và cả trong khi ngủ
Tôi thường gọi tôi cho đỡ nhớ tôi !
Tôi với tôi trong thân xác một con
người
Mà lạ thế : Đồng sàng di mộng
Tôi này hình, tôi kia không là bóng
Bóng của tôi - không phản chiếu hình
tôi !
Khi bóng hình tôi thất lạc nhau rồi
Tôi hay nói những lời tôi không
thích nói
Tôi thâm thúy để mà nông nổi
Tôi sướng vui để xiết nỗi buồn đau !
Tôi của tôi ơi ! Giờ ngươi ở đâu ?
Ai nhận ra tôi mách giùm tôi với
Nỗi cực nhục chẳng gì so sách nổi :
Giữa đời thường mình chẳng thấy mình
đâu
Thơ Hoàng Bình Trọng/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét