Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012

Thơ TRẦN NGỌC TRÁC



Thơ
TRẦN NGỌC TRÁC




CHỢ QUÊ

Chợ quê bán cả trời quê
Bán bưng buôn thúng đi về sớm hôm.

Chợ quê nào có thiệt hơn
Mua mây cho gió bán hờn cho yêu.

Chợ quê đừng tưởng liêu xiêu
Sáng vui như tết đến chiều ngẩn ngơ.

Chợ quê bán cả nhang thờ
Bán luôn ông Táo ngóng chờ hăm ba*

Chợ quê buôn bán thật thà
Chẳng ai lươn lẹo điêu ngoa bao giờ.

Chợ quê lều tạm tranh thưa
Mà  lòng trải rộng bốn mùa gió reo.

Chợ quê cứ ngỡ là nghèo
Nghèo như quê chợ đuổi theo mệt nhừ.

Chợ quê bỗng hóa thành thơ
Như câu lục bát ru xưa vỗ về.

Chợ quê bán cả trời quê…

Đà Lạt  9 h ngày 06.I.2012
*Theo tập quán xưa Ngày 23 tháng Chạp âm lịch hằng năm là ngày đưa ông  Táo về trời. Ông Táo được làm bằng đất sét nung lửa.
TẠ TỪ ĐÊM

Mưa giăng trắng cả khoảng trời
Em đi, để lại nợ đòi đời anh.

Quả chua lắt lẻo trên cành
Gọi em, anh lại làm lành với chua.

Tiếng chuông rung động cửa chùa
Nhớ em, anh đợi bốn mùa chuông rung.

Đêm nghe não tiếng thạch sùng
Yêu em, trống vắng bỗng chừng vỡ toan.

Cuộc đời anh vốn đa đoan
Đợi em, đợi cả xóm làng về vui.

Câu thơ treo ngược giữa trời
Tổn hao một kiếp con người đa đoan.

Tạ từ đêm. Tạ từ nàng
Tạ từ nỗi nhớ lang thang hết đời.

Em đừng hờn giận em ơi,
Mai rồi khoảng trắng của trời lại ra.

ĐÁNH ĐU VỚI MÙA XUÂN

Ngoài trời cây đã trổ hoa
Mùa xuân lãng đãng cuộn qua sương mù

Trong chùa sư tiểu tịnh tu
Lộc vàng bồ tát rưới từ bi tâm.

Mùa xuân em cứ ước thầm
Sang năm mùa cưới đừng nhằm nhầm tôi.

Em nhầm, tôi sướng chắc rồi
Còn em tan vỡ duyên trời em say.

Em say ngày tháng rộng dài
Cho mùa xuân cứ ở hoài với em.

Đánh đu thế sự đã quen
Xin đừng gắp lửa mà nên bão bùng.

Mùa xuân rộn rã khôn cùng
Anh mơ một cõi phàm trần bình yên.

THIỆP CƯỚI

Cứ như sét đánh ngang mày
Khi cầm tấm thiệp trên tay em mời.

Em giờ đũa đã có đôi
Anh như một mảnh trăng trôi bồng bềnh.

Thiệp mời nhức buốt trời đêm
Còn anh lặng đắng cựa mình đơn côi.

Ruỗi rong cũng hết kiếp người
Vẫn không quên được những lời trao nhau.

Cứ như sét đánh mà đau
Khi cầm tấm thiệp… nát nhàu trên tay.

Đà Lạt 20h  15..XII.2011

NGƯỜI XƯA

Người xưa nay đã có chồng
Đầm đìa con cháu bế bồng luôn tay.

Người xưa nào có đâu hay
Mình tôi lẻ bạn dạn dày gió sương.

Người xưa đã chọn riêng đường
Còn tôi qua những cánh rừng cô đơn.

Cô đơn nhưng chẳng trách hờn
Có qua mới hiểu đoạn trường trắng tay.

Người xưa như thế lại hay
Vớ nhầm tôi chắc đắng cay muôn phần.

Tôi giờ đã hóa người dưng
Người xưa cứ thế tửng tưng mà nguyền.

Đà Lạt  XII.2011
.
Thơ Trần Ngọc Trác/ Dung Thị Vân chọn đọc
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét