Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM


Thơ
NGUYỄN MINH KHIÊM

Đi qua cổng làng 

Qua bao lũ quét bão xô
Hạt lúa nằm được trong bồ tưởng êm
Ngón tay lần bấm nát đêm
Đì đùng đao búa chặt nêm vỡ ngày!
Rạ rơm đã đắp vào cây
Còn  ngùn ngụt khói thở cay vòm trời!
Đống rơm úp một chiếc nồi
Nắng mưa gội đứng gội ngồi vẫn đen!
Mồ hôi trượt xuống đồng tiền
Mấy sào ruộng nấc hắt lên não nùng!
Báo đài làng đẹp như công
Hết mùa vẫn cứ tay không vào nhà!
Thóc gạo đội nón bước ra
Trăm nghìn thứ rễ quỷ ma bò vào!
Cái thì hút ở tầm cao
Cái bòn tầm thấp, cáo cào tầm trung
Cái gần xoáy xiết gió giông
Cái xa chất ngất trập trùng núi vây
Hội mùa ngợp cả bóng bay
Trâu bò tưởng cũng lên mây rượu mừng.
Lời ca vướng sợi dây thừng
Trăm năm vẫn thế chưa từng cởi ra.
Vẫn ì ầm tiếng bão xa
Bao nhiêu gió giật đi qua cổng làng.
24.9.2012

Làng chung cư

Quá quen tiếng chó sủa rồi
Chó dồ, chó đuổi từ hồi trẻ thơ...

Từ khi về phố đến giờ
Chung cư, thang máy, kính mờ, cách âm
Phòng riêng như một căn hầm
Bão mười hai cấp vẫn nằm bình yên!
Tịnh không một bước chân lên
Tịnh không một tiếng gọi bên cạnh nhà!
Bỗng thèm nghe một tiếng gà
Thèm được thấy chó sồ ra nảy người!
Làng mà không trẻ con chơi
Làng mà chỉ khách sộp ngồi rượu bia!
Tấp mình vội vã lên xe
Vội bấm laptop, vội nghe nhạc chờ
Rồi mơ bổng lộc bất ngờ
Rồi mơ quyền lực, rồi mơ chân dài
Mơ cái lớn quá tầm tay
Mơ cái nặng quá sợi dây an toàn...

Ghé quê thăm lại họ hàng
Được ấm áp giữa đường làng rạ rơm
Được nghe cá quẫy rung nơm
Được nghe chó sủa om xòm tuổi thơ
Cái âm thanh thật cổ sơ
Sởn gai ốc đấy, vẫn chờ vẫn mong!
Tự nhiên tôi cứ nhủ lòng
Không có chó sủa thì không phải làng.
26.8.2012

Câu thơ mẹ viết

Câu thơ này mẹ tôi làm
Nuôi làng ngày đói đem cầm lúa non
Chữ nào cũng nước mắt tuôn
Chảy cong đòn gánh chảy mòn tiếng ru
Mùa đông thế chấp mùa thu
Lá vàng trút xuống trả bù lá xanh
Mồ hôi đắp núi đắp thành
Vẫn áo nâu rách một manh nhuộm bùn
Thả vào chiếc giỏ không ton
Vầng trăng mười sáu chỉ còn mây trôi
Vớt về một giọt sương rơi
Hái liểm huơ hoác nụ cười xác xơ
Tôi đi chuộc lại câu thơ
Dấu chân trên tóc bạc phơ mái đầu
Chỉ còn lại cái bã trầu
Kết thành trầm tích đáy sâu hồn làng
9.6.2012

Làng qua thế kỷ

Làng qua thế kỷ hai mươi
Cuốc cày vẫn cứ mồ hôi ngập bùn

Mồi câu vẫn móc bằng giun
Chổi cùn vẫn để chùi chân dưới giường

Tay không nhuộm nghệ cũng vàng
Chân không băm cũng vết băm tơi bời

Lựa trăm thứ gió mỗi lời
Đổ keo mà cứ mỗi nơi một từ

Ngồi ôm cái gốc khư khư
Thượng đế nghe gọi mặt như đổ tràm

Ngan gà vẫn ngủ nhầm chuồng
Một con chó sủa cả đàn sủa theo

Bao nhiêu tiêu chí xóa nghèo
Vẫn không đủ gió cho diều bay cao

Phong gì cũng phải phong bao
Ngón tay móc ruột mấy sào ruộng hôi

Quả bóng vừa nảy vừa rơi
Com lê bá cổ áo tơi chát xình

Nô-en về đứng giữa đình
Quốc ca nhiều lúc một mình vẫn ca

Hai mươi thế kỷ đi qua
Giật mình không thể nhận ra nổi làng!
1.5.2012

Lượn phố

Mỗi ngày lượn phố mấy vòng
Tưởng gì cũng thấy… hóa không thấy gì!

Người bỏ túi xách làng đi
Người đổ nước mắt ra ghi nợ nần
Người tự đào huyệt dưới chân
Người thì nhổ tóc thần dân đánh đề

Diều hâu cắn cổ rổ xề
Hạt bụi khoác áo pha lê đắc cười
Tiền giăng lưới cổng mồ hôi
Cái rơm cái rạ thì ngồi xe lăn

Nón mê vào viện tâm thần
Củ hành hạt muối mấy lần rú ga
Ngọn đèn vừa ló mặt ra
Bao nhiêu ngọn gió lấy đà bão giông

Mỗi ngày lượn phố mấy vòng
Tưởng gì cũng thấy…hóa không thấy gì.
30.5,2012

Tìm lại mùa cau

Ngược đường tìm lại mùa cau
Nơi ông bà ném bã trầu…thành ta

Mẹ ngồi ăn dở gốc đa
Vín trăng mớ bảy, mớ ba hái về
Hương cau têm đỏ câu thề
Áo tơi mặn muối, nón mê cay gừng
Mẹ trao cây quế giữa rừng
Lòng cha giờ vẫn thơm lừng ca dao
Kết thành nắng hạ, mưa ngâu
Kết thành liềm hái gặt bao nỗi niềm
Dẫu trong bảy nổi ba chìm
Quả chanh múi khế vẫn tìm về nhau!

Ngược đường tìm lại mùa cau
Nơi ông bà ném bã trầu…thành ta…
5.1.2011


 Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét