Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Thơ NGUYỆT PHƯỢNG

Cận cảnh hoa Ngô đồng
T
NGUYỆT PHƯỢNG

SỢ

Em sợ khi không - trời đổ nắng
Sợ cơn mưa bất chợt ùa về
Sợ gió trái mùa trầy xướt ánh trăng
Sợ đêm trắng mình anh cùng nỗi nhớ
Em sợ những lần anh nhảy mũi
Mới ấm đầu đã sợ anh đau
Sợ anh về chân thấp chân cao
Mắt đom đóm nhìn-hỏi em ai đó?
Sợ biết đâu có lần lảo đảo
Nhà ai ...anh ngỡ nhà mình
Sợ mỗi lần ngồi nhổ tóc sâu
Không dám đếm sợ anh buồn... có bữa
Và sợ lắm những đêm ngồi đợi cửa...

TRẮNG MÙA

Vườn xưa cây ổi tôi trồng
Tặng em cái thuở còn bồng búp bê
Cuồng chân lang bạt ...ngày về
Em mang hương ổi
sang quê họ rồi.
Tôi về mùa ổi đâm chồi
Trổ bông trắng nụ
tình tôi trắng mùa…


KHÓI SƯƠNG
Cảm tác khi đọc “Động hoa vàng”

Này em trăng đã rằm riêng
Lả lơi ẩn hiện tóc huyền quấn vai
Em cài cả tuổi xuân dài
Lên bờ suối mộng vóc gầy khói sương

Lụa là quấn quýt trầm hương

Rớt vào ký ức cõi tương tư buồn
Từ trong trăng - nước- mây nguồn
Em về sáng rực gót buông dấu hài

Là em sen tụ hương mây

Nhẹ nương theo gió thổi đầy hư không
Cũng rồi tỉnh giấc thu đông
Động hoa mờ mịt bên dòng thời gian…


TÌM HUẾ

Anh có về Vĩ dạ chiều ni
Lá trúc biếc vườn ai còn bỏ ngõ
Trăng cọ núi khuyết nửa vành thương nhớ
Núi Ngự nằm ôm mảnh hồn đơn

Anh không về Huế sẽ buồn hơn
Thành quách cổ Ngọ môn chiều Đại nội
Lăng miếu rêu phong đền đài ngóng đợi
Áo long bào cung tẩm bóng kiều nương

Anh có về nghe hương tỏa trường giang
Đêm sóng lượn thuyền ai vừa buông trướng
Huế nhấp nhô theo giọng hò bến nước
Cầu Trường tiền cuốn nhịp người đi...

Anh có về Đường phượng chiều ni
Nghe lá hát trên vòm cây xanh mướt
Lăng Tự Đức bóng mình soi ngày trước
Giờ mất nhau hồ lặng u trầm

Anh có về Thiên Mụ  xa xăm
Màu rêu phủ tháp chùa bao năm tuổi?
Em tím Huế- tím một trời thăm thẳm
Đợi anh về... kín cỏ lối tình xưa.

BỎ QUÊN

Bởi em
Chiếc xương sườn trong kinh thánh
nên dong rủi đi tìm anh để trả
Đời cứ dặm dài mà tim đói lả
Người mất xương sườn đang ở nơi đâu?

Em qua bãi dâu thấy mặt trời sầu
Qua đồng lúa cánh cò chừng đã mỏi
Con thuyền lang thang dùng dằng chỗ đậu
Núi cô đơn chùng gối giữa rừng sâu

Em đi tìm trả nợ mình vay
Anh ẩn giữa cuộc đời bóng nhạy
Có bao xương sườn làm từ cạm bẫy
Em sa lầy với chính nỗi buồn em
Em
chiếc xương sườn anh nỡ bỏ quên...

TRỔ MẤY MÙA BÔNG

Cây ngô đồng tháng mấy trổ bông
Để mùa đông mẹ ngồi đan võng
Mỗi mắt võng  là mỗi ngày trông ngóng
Cây ngô đồng trổ mấy mùa bông?
Mẹ đi qua tuổi son
lam lũ đợi chồng
Gồng gánh trên vai đời người lận đận
Mẹ đan võng níu ngày níu tháng
Tuổi mình san sẻ đời con...
Đứa con lớn lên dưới bóng ngô đồng
Giống như mẹ
- héo hon
-chờ chồng
- đan võng
Vẫn đau đáu mắt võng
ngày trông ngóng
Cây ngô đồng trổ mấy mùa bông...

GIỜ TRÁI ĐẤT VÀ EM

Ta tìm em trắng muốt giữa màu đen
Đêm phố cổ đèn lồng treo khắp phố
Những ngọn nến sáng một dòng sông nhớ
Ta về mang ảo ảnh của mong chờ
Giờ trái đất phố Hội màu nguyên cổ
Em ngày xưa xa khuất giữa đêm mờ
Ta trở về nơi em đã ra đi
Dòng sông giữ chút tình nào thuở nọ
Đêm nguyên thủy cất giùm ta nỗi nhớ
Thời khai sinh trên giấy vở học trò
Những con đường tìm lại- bước bơ vơ
Theo em suốt tháng năm tình chật vật
Những nông nổi của ngày xưa “Thị Ngọ”
Giờ không em phố Hội mịt mờ...

ĐÓNG VÀO NỖI NHỚ

Xin chúa nhường một chiếc đinh
Đóng vào nỗi nhớ cho tình bớt đau
Từ khi xa khuất đời nhau
Thánh kinh giờ đã pha màu khói sương

CHỜ EM

Mời em về bến trăng mê
Thơ ta đã dệt bốn bề chờ em
Về đi em- kẻo tan đêm
Ta thành chú Cuội ngồi thèm thế gian

SINH NHẬT

Mẹ tròn ở tuổi năm mươi
Con đem tặng mẹ nụ cười của cha
Bánh sinh nhật khúc hoan ca
Mẹ vui dẩu nếp nhăn qua nửa đời
Chòng chành tuổi đã giao thời
Ngũ tuần tóc sợi chiều phơi sương chiều


Thơ NGUYỆT PHƯỢNG/ Nguyễn Tấn On đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét