Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

Thơ NGÔ KHA

Thơ NGÔ KHA 
Trường ca Hòa Bình
(trích)

… Ta mở cửa đón một bình minh lớn
Trong đau thương
cây cỏ biết tình người
trong một ngày quảng đại
như áo cũ nối tay
một sớm hồng ta nghe lời em học
trên đường làng
chị gánh gồng buổi chợ
mẹ vội vàng
nghe nắng mới bửa cau
khi con nước lưng giòng
em đem áo phơi ngô ngày bão lụt
có những phiên chợ đêm
người đi như cánh vạc
những bước chân tiết tấu đàn vui
từ xóm đông
cầu qua thôn Bắc
tình đầu sông
vọng tiếng cuối làng
nhịp chày giã gạo
vỗ ánh trăng xanh
khi đàn cò trắng giật mình
chòm bắc đẩu cũng vừa lên
tiếng em cười
liền theo tiếng chị
vào trong xóm có đèn
với đàn trẻ áo bông
đám rước mở lòng người
từ các ngả
cuộc vui lớn dần
khi cụ già mặc áo cưới của đời mình
tiếng mõ làng xa
vang lời rao hạnh phúc
ta chợt thấy giữa bình minh
một ban mai vừa cải thiện
từng đàn chim gieo hạt ở đồng xa
trong vườn cây
những mầm non vẫn còn lời ẩn ngụ
ta bước đi
dải đường quê mở rộng
những chùm sao nắng đổ ở lưng trời
như cơn say kéo dài
cho một ngày vừa sáng tạo
ta bước đi
từ giấc mơ hiện thực
từ trái tim hợp xướng hòa bình

từ niềm tin mở rộng cả nhân gian
khi sông núi cũng vang lời hạnh phúc
ta băng bưởi qua thăm đồng lúa mới
và nhớ em
như cõi chết trở về
trên bản thể còn nguyên
qua bao mùa tử thủ
linh hồn em sa thạch vẫn chưa chìm
ta nhớ sông xanh
mơ về
những buồm ghe mang đầy lúa lẫm
ta tỉnh dậy
từ ngàn năm bánh vẽ
từ văn chương phản bội áo cơm
ta trở lại nhân tình như mặc khải
từ giác quan mở rộng đến muôn người
cho thế hệ ngày mai
với ân tình thủy thổ
ta lắng nghe trường ca gọi
về một xã hội anh em
bởi một lần cuộc chiến đi qua
thời gian như bản án
từ hồi chuông báo động
những gót chân của hận thù
thôi chẳng còn gì tố cáo
chẳng còn gì để cách ngăn
giữa những người anh em
lịch sử nào mang tên
cho những ngày hằn đau như vết chém
thôi nhân danh trá ngụy
các lực lượng vô hình
với bàn chân bạo lực
còn những gì mai sau
quá khứ đã đào vong
chứng nhân và ngụy tín
với bao năm xiềng xích
trên số phận con người
những bất lực hàng giờ
trên lời ghi cáo trạng
ta đạp đổ nhân danh
những bài ca úp mặt
quanh ta rừng đao phủ
bằng nỗi chết xôn xao
ta khai trừ kỹ nghệ
dẫn độ cuộc chiến tranh
con đường về dân tộc
cho những ngày Việt Nam…

1968
(SH20/8-86)
.
Thơ Ngô Kha/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét