Thơ
TẠ PHƯƠNG
TẠ PHƯƠNG
ĐÀ LẠT
MIMOSA
Anh nhấp ly cà phê
Chia xa Đà Lạt trong vị đắng
Mimosa óng vàng trong nắng
Chập chờn thông…
Vì một tên hoa
Bõ công anh vượt chặng đường
xa lắc
Se se tiết trời Đà Lạt
Những tia vàng ấp e trong
sương mướt.
Có những sắc hoa gợi niềm
khao khát
Có những sắc hoa khiến dạ
bình yên
Có những sắc màu chứa nhiều
ẩn ức
Mimosa...
hương dịu nhẹ bên thềm.
Đã
sang tuổi không còn gì để luyến
Mimosa,
anh biết đến muộn rồi,
Như
tia nắng mong manh khi bóng xế
Như
gợn mây phiêu lãng cuối trời...
Xa
Đà Lạt không hẹn ngày trở lại
Có
thể đây lần cuối trong đời.
Xa
Đà Lạt, nếu có gì tiếc nuối:
Mimosa
- lấp lánh những mặt trời.
Xa
Đà Lạt, xa em trong vị đắng
Sao
vẫn còn ngọt mãi bờ môi...
QUA SUỐI
Nhìn, anh cứ nhìn
Ngắm, anh cứ ngắm
Nhưng chớ ngập ngừng
Bước trong mê đắm!
Này dòng nước biếc
Chảy trong tóc em
Này cánh hoa ban
Lặn vào da thịt
Mây trời vấn vít
Tụ trên mái đầu
Chim rừng ríu rít
Phải mình anh đâu!
Khúc suối không sâu
Anh qua chớ ngại
Mặc người em gái
Ngồi tắm bên ghềnh.
Quý em chân tình
Thì anh cứ ngắm!
Em là thiên nhiên...
Ngắm, anh cứ ngắm
Nhưng chớ ngập ngừng
Bước trong mê đắm!
Này dòng nước biếc
Chảy trong tóc em
Này cánh hoa ban
Lặn vào da thịt
Mây trời vấn vít
Tụ trên mái đầu
Chim rừng ríu rít
Phải mình anh đâu!
Khúc suối không sâu
Anh qua chớ ngại
Mặc người em gái
Ngồi tắm bên ghềnh.
Quý em chân tình
Thì anh cứ ngắm!
Em là thiên nhiên...
Phù Yên, 1994.
LỜI RU GIỮA
ĐẤT TRỜI
Chợ tan rồi, ngồi xuống
đi anh
Chân anh bước không còn vững nữa!
Bóng cây đây nào khác chi nhà
Anh cứ nghỉ, đừng cố nhiều lại ngã.
Sương mù sa, đường núi còn xa
Hãy tựa vào em như nương rẫy tựa vào vách đá.
Phiên chợ đông anh đã uống thật tình
Tám bát rượu cay, bạn bè cười hỉ hả
Quên cả mây buồn núi khổ
Suốt đời đeo đẳng người Mông ta.
Ngủ đi anh, có gì phải lo
Đêm bắp sẽ nảy mầm, sớm - gà nhảy ổ
Có em ngồi che gió lạnh cho anh
Để anh nghĩ vẫn kề bên bếp lửa
Rồi sáng mai anh cưỡi ngựa về nhà
Bám đuôi ngựa em theo - đường rừng sương trắng sữa.
Phiên chợ sau lại say anh nhé
Để giữa đất trời em được thức ru anh
Chân anh bước không còn vững nữa!
Bóng cây đây nào khác chi nhà
Anh cứ nghỉ, đừng cố nhiều lại ngã.
Sương mù sa, đường núi còn xa
Hãy tựa vào em như nương rẫy tựa vào vách đá.
Phiên chợ đông anh đã uống thật tình
Tám bát rượu cay, bạn bè cười hỉ hả
Quên cả mây buồn núi khổ
Suốt đời đeo đẳng người Mông ta.
Ngủ đi anh, có gì phải lo
Đêm bắp sẽ nảy mầm, sớm - gà nhảy ổ
Có em ngồi che gió lạnh cho anh
Để anh nghĩ vẫn kề bên bếp lửa
Rồi sáng mai anh cưỡi ngựa về nhà
Bám đuôi ngựa em theo - đường rừng sương trắng sữa.
Phiên chợ sau lại say anh nhé
Để giữa đất trời em được thức ru anh
Như vách đá tự bao đời vẫn thế
Đứng canh chừng cho rẫy ngút ngàn xanh...
Mèo Vạc, 1994.
BIỂN
Nơi lòng ta trải tới mênh
mông
Nơi đêm tối tới tột cùng sâu thẳm
Nơi quá khứ tương lai tụ hồi trong vị mặn
Nơi sống trọn đời không thoả nỗi chờ mong.
Biển cả ơi đâu bờ bến tận cùng
Đâu luồng nước, đâu đầu cơn gió cả?
Mãi xa ấy có điều chi mới lạ
Mà ngày đêm muôn đợt sóng xô bờ?
Có phải vì trời một sắc xanh lơ
Mà biển nhuốm màu xa xanh ấy?
Hay biển thần tiên đầy ắp mộng mơ
Nên xanh thẳm những khi trời nắng cháy?
Biển quá sâu không thể nhìn thấu đáy
Nơi màn đêm vĩnh viễn phủ dày,
Những con cá tìm ăn trong tối
Cũng ảo huyền như những vệt sao bay.
Biển khơi nguồn bao mộng ước mê say,
Biển khép lại những nghĩ suy tuyệt vọng,
Dẫu chìm ngập giữa bầu trời lồng lộng
Biển vẫn tinh khôi vẻ đẹp muôn đời...
Nơi đêm tối tới tột cùng sâu thẳm
Nơi quá khứ tương lai tụ hồi trong vị mặn
Nơi sống trọn đời không thoả nỗi chờ mong.
Biển cả ơi đâu bờ bến tận cùng
Đâu luồng nước, đâu đầu cơn gió cả?
Mãi xa ấy có điều chi mới lạ
Mà ngày đêm muôn đợt sóng xô bờ?
Có phải vì trời một sắc xanh lơ
Mà biển nhuốm màu xa xanh ấy?
Hay biển thần tiên đầy ắp mộng mơ
Nên xanh thẳm những khi trời nắng cháy?
Biển quá sâu không thể nhìn thấu đáy
Nơi màn đêm vĩnh viễn phủ dày,
Những con cá tìm ăn trong tối
Cũng ảo huyền như những vệt sao bay.
Biển khơi nguồn bao mộng ước mê say,
Biển khép lại những nghĩ suy tuyệt vọng,
Dẫu chìm ngập giữa bầu trời lồng lộng
Biển vẫn tinh khôi vẻ đẹp muôn đời...
*
* *
Mai xa rồi, ta mãi nhớ,
biển ơi
Từ sâu thẳm lòng ta với biển
Có quá khứ ngọt ngào cay đắng
Có tình yêu dữ dội, dịu êm.
Muốn trọn đời được ở mãi kề bên
Song ta hiểu đó chỉ là khát vọng,
Ta sẽ mang theo từng cánh chim bé bỏng
Những mặn mòi huyền diệu của riêng em.
Từ sâu thẳm lòng ta với biển
Có quá khứ ngọt ngào cay đắng
Có tình yêu dữ dội, dịu êm.
Muốn trọn đời được ở mãi kề bên
Song ta hiểu đó chỉ là khát vọng,
Ta sẽ mang theo từng cánh chim bé bỏng
Những mặn mòi huyền diệu của riêng em.
Nha Trang,
1978
BIỂN SỚM
Không em, không em... mặt
trời không lên
Nhoà nhợt ráng vàng phía đảo Ngư côi cút,
Anh bước nhẹ trên bờ cát ướt
Cát mềm in vết chân anh.
Sớm mai này không sắc màu xanh -
Một rặng phong đen, một tầng mây xám,
Một đảo nhỏ chơi vơi, một chân trời ảm đạm,
Một ngọn gió vô hình, và bối rối - một anh.
Biển có còn là biển, nếu không xanh?
Lòng thăm thẳm anh lao vào muôn sóng
Ngụp dưới sâu biết biển vẫn mặn mòi,
Bỗng nhớ cồn cào vị mặn bờ môi -
Giọt nước mắt em phút giây hạnh phúc...
Anh khát em mọi nơi mọi lúc
Những tối đầy sao, những sớm trong lành...
Không có em, bình minh buồn muốn khóc -
Vầng đông không hồng, mặt biển không xanh.
Không có em... biển có còn anh?
Nhoà nhợt ráng vàng phía đảo Ngư côi cút,
Anh bước nhẹ trên bờ cát ướt
Cát mềm in vết chân anh.
Sớm mai này không sắc màu xanh -
Một rặng phong đen, một tầng mây xám,
Một đảo nhỏ chơi vơi, một chân trời ảm đạm,
Một ngọn gió vô hình, và bối rối - một anh.
Biển có còn là biển, nếu không xanh?
Lòng thăm thẳm anh lao vào muôn sóng
Ngụp dưới sâu biết biển vẫn mặn mòi,
Bỗng nhớ cồn cào vị mặn bờ môi -
Giọt nước mắt em phút giây hạnh phúc...
Anh khát em mọi nơi mọi lúc
Những tối đầy sao, những sớm trong lành...
Không có em, bình minh buồn muốn khóc -
Vầng đông không hồng, mặt biển không xanh.
Không có em... biển có còn anh?
Nghệ An,
1998
GIÃ BIỂN
Biển quyến rũ mà anh đành
giã biển
Bởi vắng em, đứng trước biển, thật buồn
Sóng vật vã vỡ trên tầng Đá Nhảy
Bóng đá lịm chìm trong bóng hoàng hôn.
Hướng trời tây xe băng dốc đường trơn
Ngỡ xa biển sẽ vợi buồn vợi nhớ
Nào ngờ giữa rừng chập chờn mưa đổ
Nỗi nhớ lại trào, như biển, sóng từng cơn...
Bởi vắng em, đứng trước biển, thật buồn
Sóng vật vã vỡ trên tầng Đá Nhảy
Bóng đá lịm chìm trong bóng hoàng hôn.
Hướng trời tây xe băng dốc đường trơn
Ngỡ xa biển sẽ vợi buồn vợi nhớ
Nào ngờ giữa rừng chập chờn mưa đổ
Nỗi nhớ lại trào, như biển, sóng từng cơn...
Đá Nhảy, hè 2002
Thơ Tạ Phương/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét