Thơ HOÀNG CÁT
TÂM SỰ
Đi ra thì nói thì cười
Áo quần sạch sẽ cho người khỏi
khinh,
Về nhà, mình chuyện với mình,
Lưng trần quần cộc, quẩn quanh trong
nhà
Trời ơi, chân giả tháo ra
Cò cò, lết lết như là trẻ con,
Trót duyên thơ phú, văn chương,
Đêm ngày bò xổm trên gường với văn
Khi đọc, khi viết, khi ngâm,
Nghe trong gan ruột âm thầm riêng
ta.
TIỄN VỢ RA CHỢ
Em ra ngồi chợ vỉa hè
Bán kem cùng với nước chè loãng tênh
Tay ôm hộp xốp to kềnh,
Tay xách cái ấm- chông chênh vẹo
người...
Tiễn em ra khỏi cổng rồi
Mình anh đứng lặng, bồi hồi nghó
theo.
Nắng mua mưa nắng sớm chiều
Cũng vì hai bữa cơm nghèo đó thôi !
Đâu rồi , cái thưở đôi mươi
Giã từ trường lớp , vào nơi chiến
trường ?...
Trời đày anh với văn chương
Mình em nuôi cả chồng, con- nuôi
mình
TRÁI TIM TÔI LÀ MỘT NẤM MỒ
Trái tim tôi là một nấm mồ
Tôi chôn cất Mẹ tôi bị bom tàn sát
Tôi chôn cất em trai tôi, không thấy
xác
Trên chiến trường phía Nam
Trái tim tôi là một nấm mồ,
Tôi chôn Tiến- người Tĩnh Gia, Thanh
Hóa
Đi công tác, rồi không về nữa,
Suốt tháng tôi tìm , nhặt được dép
cao su
Trái tim tôi là một nấm mồ
Tôi chôn cất, ấp iu người em tình
nghĩa
(Linh ở Yên Thành, Nghê Tĩnh)
Tôi cụt chân, Linh cáng cứu tôi,
Địch xả liên thanh, Linh nát người,
Máy bay đổ quân chặt linh thành hai
mảnh !...
Tôi đã chôn biết bao bè bạn
Giữa tim tôi, giữa tuổi trẻ đời tôi
(Khai, Bí, Xin, Dành, Quyện , An...)
Không nhớ hết từng người
Vì cuộc sống vẫn còn phải sống !...
Tôi giữ mãi những nấm mồ được ấm
Giữa ngực tôi...
TÔI
Tôi thường sống lặng thinh, nghĩ
ngợi
Đơn độc phòng văn, đơn độc ưu tư
Tôi cô lẽ như một con chim lạc
Đôi cánh mềm không biết sải về đâu
Mang vẻ ngoài cao sang, giàu có
Nhưng kỳ tình, tôi rỗng túi quanh năm
Nhưng kỳ tình, tôi rỗng túi quanh năm
Tôi mộng mơ, cười đùa hăm hở
Giấu kín trong lòng những đau khổ
đăm đăm
Ai biết được hồn tôi đích thực ?
Vui hay buồn ? Sướng hay khổ ? - Ai
hay !
Tôi sinh ra- Trời cho làm Thi Sĩ,
Mang trong tim nỗi khắc khoải vơi
đầy.
8-3-2001
UỐNG RƯỢU MỘT CHẮC
Thân tặng Nguyễn Trọng Tạo
Một mình một chén nhấp môi
Nghe từng khúc ruột buồn trôi nổi
buồn
Chừng như gió đã từng cơn
Lạnh hoang thổi khắp tâm hồn hoang
vu
Chừng như trời đã tàn thu
Chừng như đã tít xa mù thân yêu
Vàng hoang là bãi cỏ chiều
Buồn thiu là ngọn gió hiu hiu buồn
Vĩnh hằng tĩnh lặng hoàng hôn
Ta ngồi một chắc nhấp buồn rỗng
không...
Hà Nội, thu Đinh Hợi 2007
TẬP CÔ ĐƠN
Phải tập chịu buồn. Phải tập với cô
đơn
Tập thiếu vắng bạn bè. Tập ra vào
lặng lẽ
Tập cho trái tim nhiều khi như gỗ đá
Cho nước mắt đừng rơi, mà lặn hết
vào trong
Tập không làm thơ. Tập im lặng phòng
văn
Tập nói chuyện với bóng mình trên
vách
Tập chịu nỗi đau lãng quên, phai
nhạt
Tập phải trầm ngâm, ngẫm ngợi nỗi
riêng mình
Không có chiếc lá nào mãi mãi tươi
xanh
Không có con tằm nào nhả tơ vĩnh
viễn
Không có gì trên đời này bất biến
Ta phải tập lặng im - Yêu dấu của ta
ơi !...
Hà Nội, 10-9-2007
Thơ Hoàng Cát/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét