Thứ Hai, 8 tháng 10, 2012

Thơ GIANG BIÊN


Thơ
GIANG BIÊN


hư ảo


mái nhà dột
úp mặt tựa cuốn sách
tôi nằm đọc
hương xòe
lấp mặt chữ
tiếng cười trong veo
tan rữa

tôi ngồi viết
bên này dốc thẳm
bên kia khói trầm bay
bịt mắt mềm mại
mười ngón tay
ngạt đêm đen
nở hoa đom đóm
hơi lạ loãng
đàn thiên nga
tả tơi thác đá
không kết tổ
chú ngao như bò bẹ lai
thè lè kiếm đỏ
tôi đắm nhìn
lạnh lùng cửa mở
cô gái xinh
vuốt ve hôn chó
tôi tỉnh thức
tôi nhớ tôi ngồi
cô gái sửng sốt
tôi nhớ tôi nằm
cô gái tròn xoe mắt
anh không giống anh đọc
anh không giống anh viết
anh không giống anh nhìn

Mỹ Cảnh, 1/1/2011

bóng trắng

Bảng lảng dật dờ
nắng trưa đứng bóng
khói bốc cát bỏng loá mắt
vật vã hình hài tang trắng
thăm thẳm biển trời

Mù khơi đùn đùn mây đen
ôm thân chị sóng cuộn từng đợt
chồng hai con trai cơ nghiệp
mất hút không về

Cơn bão tang thương lùi xa
đến rồi đi như tháng như ngày
chị thẩn thờ ngây dại
cơn bão đầu mùa mười hai cơn bão
đi qua ba ngàn cây số biển
kiếp người nổi chìm vô định
vùi thây lớp sóng muôn trùng

Bóng trắng
chới với hai tay lên thẳm xanh
bỗng cười xoà
như bọt biển vỡ oà bình yên
sóng trắng cát trắng dội lên tiếng cười
lời nguyền không bình yên
người đàn bà
cơn bão


Cơn bão số năm 2009


nằm trên cát

Nhìn đến thẳm xanh
ngửa mặt bàu Bá bàu Rù làng mình
tháng sương mù
trồng khoai
tuần con nước nhảy bờ
hứng lũ

Mây dựng phía mặt trời mọc
đàn chim biển hội về trú bão 
vô tư tắm mát
chải vá bộ cánh

Phường chài kéo thuyền nương làng
nhấm thức lạ phù du sinh nở  
rau đắng ủ đất lành
dương liễu nghiêng mái che
gió mặn hàng mi trìu trĩu
mềm giấc ôm ráng chiều

Nghiêng êm bào thai  đêm
đồi cong lượn thao thức tinh tú
biển nở xoà thắp lửa
trăng khảm ngọc
dã tràng xây đền đài đón triều dâng 
nghe rười rượi từng sợi tóc thời trẻ chưa kịp thấy
sóng cát tung tẩy đàn thỏ múa bóng
học cách biển thở cho dài cuộc tình

Sinh linh nhỏ bé làm chủ xứ sở thánh thiện 
có em ta cũng chỉ là khách
giao cảm huyền hư
20-4-2012

em về

Em ra đi
đầu mùa hè này
mây cô đơn về chân trời nào
cơn dông chiều vườn hoa tơi bời
Em đi xa   
từ mùa hè này
ve khóc đưa thân hao gầy
ai nhìn đăm đăm
trời tây
cơn dông nào về đây
Em trong tôi
trong tôi ngày ngày
ai xây thơ cho ngôi mộ dày
bao giờ mộ đá thành mây
em về
từ thuở thơ ngây


người khảm trai

Loài ốc làm chủ tầng cuối 
hiền lành tích hợp ánh sáng
tự mình chấp chới hang thẳm
hàng tỉ năm sống chết làm đẹp xứ sở
duyên dạt trôi thợ khảm trai

Vuông gỗ quí đồng niên
phật chúa thánh thần vĩ nhân
và câu thơ đẹp muôn loài hòn ngọc ta sống
ông hiện hồn từng thớ gỗ
cuộn xương thịt loài ốc biến hoá
sắc màu

Gỗ tìm trai
rừng nhớ biển
tinh hoa về cuộc sống
sôi
trong trái tim 
lửa người thợ

Tâm linh ngôi nhà dân dã
lăng tẩm cung vua phủ chúa
toả sáng điện thờ khảm trai
ngàn năm nghệ nhân
vô danh
25-4-2012

Thơ Giang Biên/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét