Thơ
Trần Nhật Thu(*)
Trần Nhật Thu(*)
Một bức tường vỡ đôi
Giặc Mỹ dội bom xuống ngôi nhà của
chị
(Ngôi nhà ngói ba gian hai vợ chồng
chắt chiu gây dựng)
Chỗ cây cau kê vại nước ngọt giờ
thành hố bom
Nơi góc sân lũ trẻ chơi ô quan xoáy sâu
một chùm rốc-két
Một bức tường vỡ đôi nồng khét
Một bức tường vỡ đôi
Mùa xuân đã lên xanh dây bầu dây bí
Từng vòi hoa níu chặt vôi tường
Đêm nay,
Mưa khuya lầy lội
Đường đầy hố bom
Ô tô kéo còi, bom rạch trời đêm.
Xóm nhỏ ven đường không ngủ…
Những bàn chân vội vã
Gánh gạch trên đường trơn
Ô tô kéo còi, mưa bão từng cơn.
Người mẹ đã gửi con trai đầu đi đánh
giặc miền trong
Ngôi nhà mấy lần bom phá
Vẫn còn lại bức tường vỡ đôi
Đắp dày thêm căn hầm trú ẩn
Che gió mái lều nương tạm
Bóng mát tường vôi ùa xuống chỗ con
chơi
Bàn tay chồng còn in trên nền vôi…
Đêm nay trong lửa chớp sáng trời
Chị đập nốt bức tường lát cho con
đường ra trận…
Lý Hòa, 8/1969
Những tầng lá nhọn
Ở đây cái gì cũng sắc
Lá dương càng reo càng sắc trong gió
Chạm vào tia cỏ mặt trời như chạm
vào lửa đỏ
Cây cỏ thìa như một mũi kim
Em mới về, em chớ ngạc nhiên
Đất khắc nghiệt phải sinh tầng lá
nhọn.
1975
Gặp gỡ mùa gió chướng
Tặng Thuận
Từ giã miền Trung
Từ giã ngọn gió Lào khắc nghiệt
Tôi về đây với bưng biền lục bát
Nghe gió chướng xanh cao thổi lộng
suốt trong hồn
Tôi đã qua những rừng đước bạt ngàn
Tháng giêng hai rừng tràm hoa trắng
Bầy ong bay trong hoàng hôn gió mặn
Cánh rơi đầy hoa phấn xuống vai tôi
Tôi trở về nguyên vẹn trái tim ơi
Vin cành đước nơi cùng trời cuối đất
Lá chớp sáng như muôn nghìn con mắt
Dẫn tôi về gặp gió chướng say mê
Em xõa tóc trong gió lộng bốn bề
Trong dào dat muôn trùng sóng vỗ
Em và tôi tới rồi miền đất hứa
Tới dòng phù sa dậy sắc bùn non
Những cánh đồng hút tầm mắt dõi
trông
Những kinh rạch đầy tôm lắm cá
Những miệt vườn quả chen với lá
Bóng cánh cò thấp thoáng trong chiều
yên
Có chút gì da diết nhớ miền Trung
Nơi đất cha cày trộn cùng sỏi đá
Mẹ ra ruộng giữa một mùa sương giá
Hạt thóc gặt về qua bão bùng tháng
năm
Con thương mẹ một đời vất vả lo toan
Nuôi khôn lớn bao anh hùng đánh giặc
Hôm qua trong nghĩa trang rừng đước
Con gặp những tên làng sinh đẻ các
anh con
Các anh quê Cảnh Hóa, Lệ Sơn
Dọc Cam Lộ, Gio Linh bụi đỏ
Miền cát trắng Cảnh Dương, Triệu Lễ
Đã yên nằm giữa rừng đước xanh che
Đến bây giờ con thêm một làng quê
Để tin yêu và sống cho đất ấy
Mùa này, ngoài kia gió Lào vẫn thổi
Xin được sống suốt đời vì gió ấy
Và cả đất này miền gió chướng say mê.
Lãng mạn Sông Cầu
Tôi chưa có mối tình nào ở đây
Cũng không có một ai mà chờ đợi
Sao Sông Cầu(*) vẫn lay hồn tôi mãi
Chưa kịp về lòng đã nhớ thương
Suốt Sông Cầu bạt ngàn dừa xanh
Muối trắng xóa dạt dào cơn gió mặn
Lãng mạn chưa qua những ngày lửa trận
Vẫn dừa xanh. Vẫn muối trắng. Nao lòng
Sẽ qua nhiều thành phố với dòng sông
Lúc cay đắng lại nhớ về phố nhỏ
Dù không một mảnh tình riêng ở đó
Sông Cầu ơi, Sông Cầu…
(*) Một thị xã nhỏ miền Trung
Gặp lại những trang sách của Pautôpxki
Những con đường Pau(*) dẫn chúng mình đi
Qua hết tuổi thơ đến giờ anh mới gặp
Những khu vườn Đà Lạt
Đang mùa bông hồng vàng
Nôn nao anh nhớ em
Anh ngước lên vòm xanh cao
Tầng tầng lá thông dẫn về kỷ niệm
Con đường nào ta đến
Phấn thông bay đầy trời
Một chút nắng thôi
Cũng làm em rưng nước mắt
Những con đường mới gặp
Thương như là tuổi thơ
Những tháng năm mong chờ
Trang sách lật tung chiều gió thổi
Ta đi vào chặng cuối
Cuộc chiến tranh anh hùng
Những đêm nằm Trường Sơn
Võng chéo rừng săng lẻ
Ôi những tuần mưa dầm
Ta đi trong đội ngũ
Và điều này có thể
Ta ngã giữa chặng đường
Thì một chút kỷ niệm
Cũng nói về quê hương
Em ơi, có nghe không
Sương mơ hồ lá động
Những con đường đá trắng
Nghe nhựa lên cành thông
Những bông hoa im ngủ
Bên lối vườn bâng khuâng
Trang sách Pau đã đọc
Trong hầm hào chiến tranh
Là nỗi nhớ da diết
Cuối con đường có em…
Những năm ấy không quên
Bom rền hai mái núi
Con đường trôi ở giữa
Bọn anh chốt mé rừng
Trang sách Pau đã đọc
Suốt một mùa nhớ nhung
Bây giờ anh gặp đây
Lẵng quả thông(**) suối nhạc
Lòng cám ơn Đà Lạt
Cho lại mùa tuổi thơ.
Mùa này, ngoài kia gió Lào vẫn thổi
Xin được sống suốt đời vì gió ấy
Và cả đất này miền gió chướng say mê.
Lãng mạn Sông Cầu
Tôi chưa có mối tình nào ở đây
Cũng không có một ai mà chờ đợi
Sao Sông Cầu(*) vẫn lay hồn tôi mãi
Chưa kịp về lòng đã nhớ thương
Suốt Sông Cầu bạt ngàn dừa xanh
Muối trắng xóa dạt dào cơn gió mặn
Lãng mạn chưa qua những ngày lửa trận
Vẫn dừa xanh. Vẫn muối trắng. Nao lòng
Sẽ qua nhiều thành phố với dòng sông
Lúc cay đắng lại nhớ về phố nhỏ
Dù không một mảnh tình riêng ở đó
Sông Cầu ơi, Sông Cầu…
(*) Một thị xã nhỏ miền Trung
Gặp lại những trang sách của Pautôpxki
Những con đường Pau(*) dẫn chúng mình đi
Qua hết tuổi thơ đến giờ anh mới gặp
Những khu vườn Đà Lạt
Đang mùa bông hồng vàng
Nôn nao anh nhớ em
Anh ngước lên vòm xanh cao
Tầng tầng lá thông dẫn về kỷ niệm
Con đường nào ta đến
Phấn thông bay đầy trời
Một chút nắng thôi
Cũng làm em rưng nước mắt
Những con đường mới gặp
Thương như là tuổi thơ
Những tháng năm mong chờ
Trang sách lật tung chiều gió thổi
Ta đi vào chặng cuối
Cuộc chiến tranh anh hùng
Những đêm nằm Trường Sơn
Võng chéo rừng săng lẻ
Ôi những tuần mưa dầm
Ta đi trong đội ngũ
Và điều này có thể
Ta ngã giữa chặng đường
Thì một chút kỷ niệm
Cũng nói về quê hương
Em ơi, có nghe không
Sương mơ hồ lá động
Những con đường đá trắng
Nghe nhựa lên cành thông
Những bông hoa im ngủ
Bên lối vườn bâng khuâng
Trang sách Pau đã đọc
Trong hầm hào chiến tranh
Là nỗi nhớ da diết
Cuối con đường có em…
Những năm ấy không quên
Bom rền hai mái núi
Con đường trôi ở giữa
Bọn anh chốt mé rừng
Trang sách Pau đã đọc
Suốt một mùa nhớ nhung
Bây giờ anh gặp đây
Lẵng quả thông(**) suối nhạc
Lòng cám ơn Đà Lạt
Cho lại mùa tuổi thơ.
(*) Tên gọi thân mật
của Pautôpxki(nhà văn Nga) ở Việt Nam
(**) Tên một truyện
ngắn của Pautôpxki
Thơ Trần Nhật Thu/ Hoàng Vũ Thuật đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Thơ Trần Nhật Thu/ Hoàng Vũ Thuật đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét