Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

Thơ Phan Đình Tiến

Thơ
Phan Đình Tiến

Tôi trọ đời tôi

Tôi lạc bước trần gian
Không đủ làm kiếp thi nhân
Bèn trọ nhờ nhà nghệ sĩ
Ông làm các hình thù kỳ dị
Những gương mặt không thựcbên thiếu nữ khõa thân
Chủ nhà một kiếp trai nhọc nhằn
Ông mời tôi những ly rượu ngâm nước mắt
Mặn chát
Chúng tôi say vào nhau
Trong men ngấm cả hai òa khóc
Ông tạc lòng ông lên đá
Tôi viết thơ tình lên nắng mưa

Hai ta hai linh hồn khốn khó
Hành trình nương trọ tới sau xưa.

Những linh hồn ngày

Những nắm đất nồng nàn nâu sẫm hoàng hôn
Đã mai táng xong ánh ngày khờ dại
Tôi trở về miền cô đơn
Chợt thấy mình đứa con hoang lạc
Đêm chập chờn lời ru của dế
Điếu văn trời ngân nga
Tôi mệt mỏi kiếp phu mộ đời mình
Chôn từng ngày rồi nức nở từng đêm
Một ngày đi qua là nấm mồ không bia đá đề tên
Nghĩa địa ngày tôi
Dằng dặc vô nghĩa

Đêm góa bụa choàng lên
Không đủ lấp nhữ xác ngày tan vỡ
Oan hồn ngày thao thức mãi đâu đây
Giấy trắng trong xin đắp lên mặt ngày
Bên ngọn đèn con tôi khấn nguyện

Đêm góa bụa sụp dưới những linh hồn.

Câu hát người gánh nước mắt

Quay vói lại bên trời mỏi gối
Chợt giât mình tôi có còn tôi
Mảnh hồn xưa vắt ngang đồi lạnh
Những câu thề vỡ nát trên môi

Tôi uống đầy ngụm trăng mùa trước
Chút men nồng cất giữ trong mây
Uống hết cả trời thu và gió bấc
Đến bây giờ rượu nhạt vẫn còn say

Bão đời cuốn từng cơn vần vũ
Tôi quằn mình tìm chốn nghỉ chiều nay
Trong tâm tưởng tiếng ai nức nở
Nghe chừng ai khua khoắng bến sông gầy

Cất gánh bước nước mắt chao sóng sánh
Trên đôi vai sưng tấy tình đời
Kiếp đam mê chưa tạc nên hình khối
Giữa cánh rừng rậm lối
Bóng tôi ơi.

Đêm thở

Không còn là đêm
Là chuyến tàu cuồng phong chấn địa
Tôi ngồi toa nước mắt
Những số phận lên xuống
Những nhà ga chưa đến bao giờ
Hành khách không chung ga cuối
Hãy cho tôi xuống
Hãy đuổi tôi xuống
Kẻ lậu vé của cuộc hành trình
Bỗng dưng thành chính khách chờ rạng sáng
Những cơn khát cháy mòn khát vọng
Trên cỗ xe mục gỉ ưu phiền
Nghiến dọc đêm
Hớp ngang cuối sáng
Tiếng cười phía sau
Tiếng khóc phía trước
Chổ tôi ngồi tiếng thở dồn căng.

Tôi đi ra từ cơn mưa

Tôi đi ra từ cơn mưa đẫm ướt
Đôi chân trần lội lên tuổi thơ ngây
Gió cuốn ngày thổi nhở nham cánh đồng cuối vụ
Trắng tay ôm cả chân mây


Nắng sàm sỡ quên mùa lừa dối
Trăng nhởn nhơ ngã ngớn ngọn đồi

Đời trai ngâm trong bình khê nhạt
Âm thầm khóc rong chơi

Từng chuyến đò ngang chở nhầm bóng
Những cánh chim bay lạc phương trời
Mê mãi với màu tro rao giảng

Bỏ quên tôi say chén tình người

Hạt nước nào lăn nên thân phận
Thuở đam mê xối xả trong ngần
Tôi đi ra từ đẫm ướt
Ngày ngày trời đât ái ân.


 Thơ Phan Đình Tiến/ Hoàng Vũ Thuật chọn đọc
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét