Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012

Thơ NGUYỄN THIÊN CHƯƠNG

Thơ
NGUYỄN THIÊN CHƯƠNG

CHẠY GIỠN GIỮA TA BÀ 

Tôi ngồi thở khói mênh mông
Thấy mây tan tụ sương đòng đòng bay
Tôi ngồi thở khói bàn tay
Nghe ra vô tận hình hài xương da
Tôi chạy giỡn giữa ta bà
Sương tan khói tụ như là tuổi tên
Một hôm tôi lại ngồi quên

NHÀNH THẠCH THẢO RA BÔNG

Nằm ghì giữa vạn đại
Rêu tóc mọc ai hay
Cát bụi xoay vần vũ
Thiên cổ chép đầy tay

Càn khôn sinh một bận
Ai đẻ thêm một lần
Chết đi cơn trường mộng
Phục sinh thể và thân

Tóc rêu xưa đà rụng
Trong trẻo tấm hình hài
Cặn thừa trao về đất
Ồ, thach thảo ra bông.


GÕ VÀO CỬA KHÔNG

Đôi mi nào khép ại
Phong kín một bông hồng
Khum tay che ngọn gió
Tay gõ vào cửa không

Bên kia hàng giậu nhỏ
Một nhịp cầu tơ sương
Trăng đã về phương ấy
Đợi chi giữa vô thường

Am cỏ trăng vằng vặc
Cây lá đứng lặng im
Áo mỏng mờ sương khói
Giữa vòng tay vô biên

Sao hôm tìm sao mai
Ơi người đi bắt bóng
Vầng trăng treo trước ngực
Bóng đổ dài sau lưng

Đôi mi nào khép lại
Phong kín một bông hồng
Khum tay che ngọn gió
Tay gõ vào cửa không


VĨNH VIỄN LÀ HAI

Tôi tìm một chỗ ngồi
Cho một buổi sớm mai
Một mình với một bóng
Vĩnh viễn vẫn là hai

Vĩnh viễn vẫn là hai
Để vẫn còn ngồi được
Bên tôi chiếc bóng dài
Nói năm điều ba chuyện

Vĩnh viễn vẫn là hai
Dù lên non xuống biển
Cho một buổi sớm mai
Giữa sơn cùng thủy tận


ĐẾM NGÓN

 Tôi ngồi đếm ngón bàn tay
Ồ mười ngón đủ, đã đầy khói sương

Bàn tay lần vẽ phố phường

Vẽ bàn chân để con đường bước đi

Tôi ngồi đếm ngốn bàn chân

Ồ! mười ngón đủ bao lần bước ra

Bước lên, bước xuống bước qua

Bàn chân khơi động cỏ hoa trên đường



Thơ Nguyễn Thiên Chương/ Dung Thị Vân chọn đọc

nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét