Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Thơ Nguyễn Thiên Sơn

Thơ
Nguyễn Thiên Sơn


Tiếng hát người câu cá

Hạnh phúc tìm ra trong sóng nước
Nơi chấm phao lay động giữa vô cùng
Chẳng phải đi tìm sự an nhàn, anh là kẻ thích khám phá
những điều huyền bí

Giây phút rung lên niềm hân hoan trước con cá
mắc câu giãy giụa

Sự chờ đợi căng như dây đàn
Kết quả của trăm lần giật trượt và sự kiên trì
móc sửa mồi câu

Những sinh vật của đại dương không hề khờ dại
Anh phải tỉnh táo để khỏi bị đánh lừa
Chắc gì phao chìm là anh giật
Đôi khi chỉ rung hờ thậm chí lúc bất chợt nằm ngang
Anh đã giật mạnh với tính toán tuyệt vời
và nụ cười hồn hậu.

Bài ca của kẻ lần đầu chiến thắng
Bài ca qua trăm lần bão tố xanh với những chồi non
Bài ca của những nhà thơ khêu bấc đèn sáng
lấp lánh trong dạt dào biển cả

Bí mật của thiên nhiên anh là kẻ nắm bắt
Nên anh hát
Bài hát của người đi câu hy vọng trào lên muôn
đợt sóng.

Tôi đi tìm
Tôi băng qua đại dương bằng con tàu cạn lương
và nước uống
Tìm chất liệu kết tinh độ bền ngọn lửa mặt trời
Tôi đi trên con thuyền lách qua bao mũi đá ngầm
Tìm tiếng thác kể về anh giải phóng năm xưa chở đạn
Tôi lặn vào hốc hang của suối
Tìm dấu tay các anh tôi ngày nào mò cua ốc nấu cháo
cho bạn trong cơn sốt rừng
Tôi mắc võng vào gốc cây mòn vết võng
Nơi các chị tôi thường qua, đi mở đường Trường Sơn
Tôi đi tìm nơi bắt đầu tiếng hót loài chim
Để tách đôi hòa âm của sơn ca và quạ
Tôi đi tìm nơi bắt đầu của rừng
Để phân biệt trong đêm lá lành, lá độc…
Tôi đi tìm con mắt thời gian
Đo vực thẳm không đáy và sự tàn nhẫn vô cùng
Chợt hiểu lòng chị tôi nơi chót mũi Cà Mau đợi chồng
hai mươi năm nước nhà chia cắt
Giấu ảnh trong trái tim
Tôi mang về tiếng hát biển khơi trong vỏ ốc, vỏ sò
Để nhận biết sự bao la, cao cả…
Tâm hồn tôi và bạn đồng hành vươn lên từ
mầm cây tách vỏ
Và tôi tin: Ngày mai, ngày mai
Tôi và bạn bè tôi suốt đời là mầm cây mạnh khỏe…

Hạt gạo
Không nên có trong em những mơ ước hão huyền
Hãy trở về cùng hạt gạo
Chất liệu ấy cho em rất nhiều tên gọi
Hy sinh - Vị tha - Đức độ -
Dân dã - Mộc mạc - Hiền lành…
Như tình yêu, hạt gạo mang đến cho em và cho anh
Vị ngọt ngào trên môi…
Em thích ngợi ca những nhà du hành vũ trụ
Những nhà thơ, những vị anh hùng
Nhưng như thế em ơi chưa đủ
Em đã quên những người như cây lúa ngoài đồng
Họ ít biết đến giày dép
Bởi chân họ quanh năm thường lún sâu trong bùn
Trên lưng còn mặt trời cháy đỏ
Họ làm nên hạt gạo
Ấy là sữa cho những em bé sơ sinh
Ấy là tế bào sống phôi thai nên những nhà du hành
vũ trụ
Ấy là nền móng và cốt thép cho những ngôi nhà
Ấy là duyên thầm cho các bông hoa ở khắp các
vườn hoa
Cho mắt em phân biệt tình yêu dối lừa hay chân thật
Em hãy đặt hạt gạo vào lòng tay và nâng ngang
tầm mắt
Em sẽ thấy trong hạt gạo bao điều lớn lao
Biết bao sức mạnh, biết bao ước ao
Em sẽ thấy trong hạt gạo chứa đựng bao sự thật
Những người con gái bên bờ Kiến Giang gánh gạo
Nuôi quân thời đánh pháp
Bà con Vân Kiều ăn sắn quanh năm dành gạo nuôi
bộ đội "xẻ dọc Trường Sơn"
Em sẽ thấy trong hạt gạo bình thường
Cả cuộc đời đích thực…
 
Đôi dòng viết trước bình minh

Con chim rã cánh bay về phía chân trời
Gợi thức trong ta khắc khoải trò chơi định mệnh
Chỉ một lần tặc lưỡi buông trôi mà hỏng cả một đời,
Vầng trăng sáng vậy cũng có khi khuất lấp
Ta muốn cháy đến tận chót bấc đèn tình yêu
cái đẹp

Đó là thăng hoa là ý nghĩa giây phút sống
Khát vọng chân thành chôn tận đáy vực sâu…

Có ai sinh ra ở đời mà không ước vọng
Số phận trớ trêu đen bạc đến phũ phàng
Khát vọng bình an
Hạnh phúc nụ hôn dâng tặng
Ta đau xót trước nổi chìm thân phận.
Cô gái bán hoa ơi!
Chung một kiếp người
Ai chẳng muốn thành anh hùng, nghệ sĩ
Để nước mắt nuốt vào tim là lỗi tại trời?

Ta vui sống trước cuộc đời cao cả
Dẫu những viên thuốc độc bọc đường chưa rời
bỏ ta đi

Xin viết tặng bình minh nỗi buồn nhân thế
Cuồn cuộn mây trời biển động phía ngoài kia.

Về một giấc mơ

Ta gặp em
Gặp lại gương mặt nữ thần
Dìu em trong mưa bụi
Ngực áp ngực
Lời yêu cuồng nhiệt
Đá mòn dưới chân
Gương mờ nhật nguyệt
Run rẩy đôi bàn tay
Run rẩy một đời khờ dại
Ta mất em
Khỏi vòng tay trần thế
Em phiêu diêu về cuối chân trời
Chỉ còn ảo ảnh
Chỉ còn mưa rơi
Nơi ta đến mối tình đầu se thắt
Nơi ta đi mối tình đầu nặng như trái đất
Để suốt đời chỉ gọi tên em.


Thơ Nguyễn Thiên Sơn/ Hoàng Vũ Thuật chọn đọc
nnb vi tính giới thiệu



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét