Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012

Thơ NGUYỄN TRỌNG TẠO

Арабские и андалузские лошади Войтека Квиатковского

Thơ
NGUYỄN TRỌNG TẠO

 
Tản mạn thời tôi sống

1. 

Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa
Như thời đã đi qua, như thời rồi sẽ đến
Nhưng cái thời tôi sống
                                    hẳn khác xưa
Trong bài hát thêm bom rơi, và súng

Anh yêu em anh phải đi ra trận 

Vợ yêu chồng biết chờ đợi, nuôi con
Đất yêu người đất nhận làm lá chắn
Hai mươi năm không nguôi lửa chiến trường

Hai mươi năm không ngày nào vắng người chết đạn 

Khăn tang bay người sống trắng mái đầu
Đâu cũng gặp những nghĩa trang liệt sĩ
Chiến tranh chấm dứt rồi mà nào dễ tin đâu! 


2. 

Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa
Nhưng màu hoa thời tôi thì có khác
Xe đến công trường bay mù bụi cát
Màu hoa thường lấm bụi suốt mùa khô

Lúa ngậm đòng lụt bão đến xô bồ 
Nhà đang dựng thiếu xi măng, thiếu gạch
Bao đám cưới chưa có phòng hạnh phúc
Mây ngổn ngang lam lũ những dáng người

Anh nhớ em nhớ về phía cuối trời 
Nơi đất mới khai hoang chân em dầm trong đất
Em nhớ anh nhớ về nơi bóng giặc
Cứ rập rình quanh cột mốc đêm đêm

Gió thầm thào như chẳng thể nguôi yên 
Gạo thịt cửa hàng nhiều khi không đủ bán
Con phe sục khắp ga tàu bến cảng
Giá chợ đen ngoảnh mặt với đồng lương…

Có bao người ước cuộc sống bình thường 
Như một thuở xa xôi mình đã có
Thuở miếng ăn không phải bàn đến nữa
Thuở chiến tranh chưa chạm ngõ nhà mình

Có bao người lạnh giá với quê hương 
Thả số phận bập bềnh vào biển tối
Thời tôi sống có bao nhiêu câu hỏi
Câu trả lời… thật không dễ dàng chi!... 


3. 

Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa
Chỉ vết thương rồi thời gian làm sẹo
Vầng trăng mọc vào thơ mỗi ngày dường đổi mới
Người lo toan vầng trăng chẳng yên tròn

Tôi sống thời không thể đứng quay lưng 

Bao biến động dễ đâu nhìn thấy được
Bờ thẳng hơn những cánh đồng hợp tác
Đê sông Hồng sau màu lũ thêm cao

Tàu ngoài khơi vừa phát hiện mỏ dầu 

Đập thủy điện sông Đà đang xây móng
Tờ báo đẫm mồ hôi bỗng sáng dòng tin ngắn:
“Nhà máy giấy Bãi Bằng vừa ra mẻ đầu tiên”

Thời đã qua sẽ chẳng khỏi ngạc nhiên 

Nếu trở lại bây giờ vẫn quần nâu dạo phố
Thời tôi sống cả đến bầy em nhỏ
Diện quần bò nhảy theo điệu nhạc vui…

Đài thêm nhiều những bài hát yêu nhau 

Những điệu múa ba-lê hồng hào thêm sân khấu
Cái mới đến ngỡ ngàng rồi nhập cuộc
Báo bớt trang báo thêm chút thơ tình

Thơ chưa hay thì thơ nói thật lòng 

Ai giả dối rồi biết mình lầm lỗi
Thời tôi sống có bao nhiêu câu hỏi
Câu trả lời… thật không dễ dàng chi!... 


4. 

Khi đang đắm yêu nào tin được bao giờ 

Rồi một ngày người yêu ta đổi dạ
Rồi một ngày thần tượng ta tan vỡ
Bạn bè thân thọc súng ở bên sườn

Sau cái bắt tay xòe một lưỡi dao găm 
Kẻ tình nguyện giữ nhà muốn chiếm nhà ta ở
Tấm ảnh Mao treo lẫn màu cờ đỏ
Tay ta treo đâu nghĩ có một lần!...

Như con chiên sùng đạo chợt bàng hoàng 
Nhận ra Chúa chỉ ghép bằng đất đá
Thời tôi sống thêm một lần súng nổ
Trái tim đau rỏ máu dọc biên thùy… 


5. 

Rồi thời gian qua đi rồi tuổi trẻ qua đi
Ai sau tôi ở vào thời sắp đến
Thời không còn khổ đau thời không còn nghèo túng
Đọc thơ tôi xin bạn chớ chau mày.

Bạn hãy quên đi vất vả những hàng ngày 

Bao lo lắng đời thường từng làm tuổi xanh ta bạc tóc
Chỉ Hy vọng và Niềm tin giúp ta thêm sức lực
Câu thơ này xin bạn nhớ giùm cho:

Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa!...

Hà Nội, tháng 6.1981

Đồng dao cho người lớn

có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi
có con người sống mà như qua đời

có câu trả lời biến thành câu hỏi 

có kẻ ngoại tình ngỡ là tiệc cưới

có cha có mẹ có trẻ mồ côi 

có ông trăng tròn nào phải mâm xôi

có cả đất trời mà không nhà ở 

có vui nho nhỏ có buồn mênh mông

mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ 

mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió

có thương có nhớ có khóc có cười 

có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi.

1992
Cuộc sống
tờ giấy nào mỏng chỉ còn một mặt
em hãy tìm cho tôi?
tờ giấy ấy không bao giờ tìm được!

tôi yêu em, tôi tìm điều đáng ghét
ở trong em. Em đừng vội giận hờn
em yêu tôi em tìm điều đáng ghét
ở trong tôi. Và em hiểu tôi hơn

những ngọn gió chẳng hề mang tư tưởng
cũng thổi dịu mùa hè, thổi buốt mùa đông
cái ngọn lửa con người tìm ra nó
biết bao điều thiện - ác cháy bên trong

đừng vội trách nhau nếu một ngày nào đó
đang đắm yêu… ta bỗng tự chia lìa
bởi ta quá mê say mặt phải
mà quên đi mặt trái bên kia!

1984

Là ngôi sao

là Ngôi Sao anh luôn bị bao vây
bị kéo áo huých tay bị đốn sau cản trước
mang hàng chục vết thương anh vẫn làm bão lốc
là Ngôi Sao sân cỏ hóa bầu trời

anh đi qua đàm tiếu giữa người đời 

anh bỏ lại những vinh quang huyền thoại
những đỏng đảnh đón đưa những ra giá chào mời
không rực sáng không thể nào tồn tại

là Ngôi Sao cô đơn từ vạn đại 

lắm người yêu rốt cuộc chỉ đau buồn
khi cú sút penalty thất bại
là Ngôi Sao – anh đào sẵn mồ chôn

chỉ đến lúc lặng im toàn thế giới 

trong đêm đen thèm đục thủng bầu trời
ta lại thấy những Ngôi sao dưới cỏ
cứ bay lên định vị những Con Ng
ười...

1998

Thiên thần

em mười chín tuổi nghìn năm trước
sao đến bây giờ mới hai mươi
môi mềm ngực nõn vòng tay xiết
anh là đá tảng cũng tan thôi

cứ tưởng một lần cho đỡ khát 

nào ngờ bùa ngải lú trời xanh
nghìn sau gặp lại... em hăm mốt
môi ngực vòng tay vẫn thiên thần.

1991

Em đàn bà
Tặng Em
Đàn bà là những cuốn sách phải được viết ra 
trước khi chết
trước khi bị nuốt chửng
Cristina Peri Rossi (nhà thơ nữ)

Em sắp đặt anh vào ngăn n 
Bên cạnh ngăn cuối thu
Khi ấy biển tràn vào khuya khoắt đèn công viên đủ sáng để yêu nhau
Bụi đời và tình nhân sắp đặt ngăn sợ hãi
Tiếng xe hơi tím buốt một câu thề…

Em chuyển anh sang ngăn i 
Đi bộ về miền cửa sổ
Gió biển ve vuốt tóc em dính vào má anh một nụ hôn trìu mến
Gã xe ôm bám theo tận tụy dẫn đường
Em xếp vào ngăn phiền toái cảm ơn.

Ngăn k sẽ sắp đặt gì 
Em và anh và giường dra trắng muốt
Anh muốn viết một bài thơ sex
Bên những bài thơ sex em đã viết
Từ những ngăn lân cận bật lên tiếng hú rên
Ngăn ngọn đèn ngủ gần như không đèn
Gần như có đèn
Gần như những sợi lông mọc vào trí nhớ

Không biết bằng cách nào 
Em chuyển anh sang ngăn z
Từ n đến z
Ngắn hơn từ a đến z.

Em làm anh 
Anh bỗng biến thành em
Những tiếng kêu răng rắc
Chúng mình quẫy đạp hàng giờ trong ngăn z
Tiếng kêu đau sao giống tiếng kêu yêu
Chiếc điều hòa thở hoang trong phòng riêng của nó.

Em xếp anh vào ngăn ngủ 
Anh quên điện thoại ba lô quá khứ thật xa
Nhìn lại Núi Vàng nguy nga thân thể em nằm duỗi…

Xa nhau rồi em nói 
Bằng E-mail bằng mạng bằng linh cảm
Em đàn bà
Trở về ngăn a
Những đứa con yêu thức em dậy sớm
Ăn sáng đi học cười ho ngã xe âu yếm
Yêu thương
Đau thương
Nước mắt đời thường

Có những ngăn đã khóa 
Thỉnh thoảng gió về kẹt cửa
Có những ngăn bỏ trống
Chưa biết sắp đặt gì
Em sắp những con chữ thành văn thành thơ thành nhớ anh và nhớ…
Sếp, nhân viên, bạn học, đám cưới, đám ma, sinh nhật, ông bà
Những công việc ngày ngày lặp lại
Bóng đen bên gốc cây già
Làm thế nào để em không yêu anh? (*)

Một ngăn linh hương thắp vào cõi Phật. 

Anh được xếp nhiều ngăn trên trái đất 
Lại chọn mình về ngăn z của em
Em đàn bà
Đơn giản vậy
Yêu em.

14.11.2007 
(*) thơ VTH.

Thơ Nguyễn Trọng Tạo/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét