Thứ Tư, 10 tháng 10, 2012

Thơ Hoàng Đăng Khoa

Thơ
Hoàng Đăng Khoa


Bóng quê

Chị lành như thể bát nước mưa em hứng đầu mùa
Dịu dàng như thể điệu rơi của hoa cau trước ngõ
Hồn nhiên như thể sự lớn lên của ngọn rau cọng cỏ
Giàu đức hy sinh như thể đất trong vườn
Nhân từ như thể chái bếp cây rơm
Mộng mơ như thể hoa khế rắc tím sân nhà nhỏ

Em đi xa ký ức giàu có
Hương quê nưng nức nồi nước xông chị nấu bảy thứ lá cây
Và cả dáng quê nghiêng chao sóng nước trời mây
Dáng chị gập người bên chậu quần áo
ven bờ sông ngày nắng

Quê mình nghèo lặng thầm như thể luống khoai vạt sắn
Chuông nhà thờ dài như thể niềm mơ
Em sẽ không viết nổi một câu thơ
Nếu bóng chị bóng quê không hắt xuống đời em năm tháng


Kiếp lá

Ngổn ngang những lá về đất
Chiếc nào đã đi tận cùng kiếp lá
Chiếc nào kiệt sức sau ngả nghiêng gió dập mưa vùi
Chiếc nào vô ý sẩy chân giữa tiệc mừng nắng mới

Lá cứ thế cứ hồn nhiên đón nhận
Những ngọt ngào ve vuốt yêu thương
Giọt sương đêm mát lạnh đê mê
Làn nắng sớm ấm nồng ngây ngất

Lá cứ thế cứ hồn nhiên chịu đựng
Những đắng cay xô đẩy giận hờn
Lằn mưa quất quằn quại rát tê
Cú gió quật bầm dập rệu rã

Và sau cuối lá hồn nhiên về đất
Làm hạt mùn tinh túy đỡ chồi lên


Những cuộc kết nối không thực hiện được 1

Em cộng anh bằng thừa em
Anh cộng em bằng thiếu người anh thiếu
Em - biển triều cường
Anh - đồng trưa hạ khát

Anh nối bao nhiêu khói thuốc cho tới nổi người dưng
Em nhắn bao nhiêu lời yêu thương cho lấp nổi hồn anh
hoang hoác
Anh không thể yêu em anh thêm lần tan nát
Anh thêm lần tan nát em thêm lần nát tan

Người dưng vô can

Biển đêm nén bung tiếng thở
Đồng trưa vung máu vàng roe
 
Những cuộc kết nối không thực hiện được 2

Tuổi duềnh lên lúc nửa đêm
Anh ngộp thở trong rốn lũ cô đơn đặc quánh
Em bỏ cuộc thôi thức chờ 0 giờ để bấm vào anh tin nhắn
Anh rỗng rượi như lốt con rắn vắt lại khóm cây hoang

Gom nối tràng tràng kinh của chúng sinh kiếp kiếp
cũng không chạm nổi thiên đàng
Con sóng đa đoan cô đơn sông đi mãi không gặp bể
Con thằn lằn khó ở nhảy trần nhà tự tử
Anh bất an như đứa trẻ sơ sinh tiếng bộp rùng mình
Thằn lằn không chết thằn lằn đứt đuôi

Anh qua ba mươi mấy mùa nghe và nói những vô nghĩa đãi bôi
Gặp tiếng yêu em rẩy run giữa ngút ngàn thiên địa
Thảm ban mai thông lanh long sương vỡ
Anh lỡ môi chạm nơi tiếng yêu vừa bay lên khát cuồng điên một bờ môi khác
Và chúng mình cạn ngày uống nước mắt nhau

Đêm đơn điệu câm nguyên thủy một màu
Anh ba mươi hai nhân ba trăm sáu lăm bằng rỗng rượi
.
Thơ Hoàng Đăng Khoa/ Hoàng Vũ Thuật đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét