Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Thơ TRẦN NGỌC TRÁC


Thơ
TRẦN NGỌC TRÁC


KHUÔN TRĂNG

Gió ào ạt
thổi ngang bầu trời em, vần vụ mây
Gió vờn trên má em tấy lên những liềm môi;
Sấm bật dậy từ ngoài bãi hoang thổn thức vỗ lòng đêm lặng tắt.
Mưa gió như trêu ngươi em lội qua những cánh đồng tức tưởi
Em vẫn một mình đi về phía có trái tim gọi mời.
Đất dưới chân anh như vụn vỡ,
Những ẩn chứa bên trong của tầng tầng địa chất
không còn kịp đúc thành khuôn thước bền bỉ giữ lấy chân người;
Mắt anh loá lên không phải ánh nhoà của mặt trời chiếu thẳng
mà từ ruột gan xa xót đợi chờ em,thương em ,đi về phía trái tim mời gọi.
Gió lặng,vết thương bầm trên da thịt mặt trời.
Khuôn mặt em tràn ngập ngày xưa
tóc bím trải dài vắt qua bờ lưng ở lại
làm tê tái người xa năm tháng đợi chờ.
Ký ức ùa về
Gió mưa có thành bão tố tàn phá những ngôi nhà, miều cổ
Không thể dập tắt ý nguồn vượt lên từ trái tim yêu.
Ký ức bộn bề những nét chấm phá thẩm sâu tận cùng
Dãn ra một bầu trời trong suốt.
Em tự nhận mình đểnh đoảng
khước từ những cuộc rong chơi vô bổ;
khước từ những gương mặt tưởng rằng quen mà  lạ;
khước từ những khuôn trăng đầy đặn của đêm.
Anh nhận ra trong mắt em gợn đỏ
Nỗi buồn giăng mùa bão tố.
Anh  nhận ra em
Má lúm đồng tiền nghiêng ngả ,
nụ cười em làm điêu đứng bao kẻ tình si.
Sợi khói nhà anh thả lên trời xanh,
Ký ức ùa về trong em
Đã bao năm, đêm nay thức dậy
Anh ngơ ngác nhìn em hoài niệm cứ ấp đầy.
Đêm, gió ào qua căn phòng anh ở
Một khuôn trăng lặng lẽ đợi ta về....
Hà Nội 18.6.2007
.
MƯA HÀ NỘI

Hà Nội
những cơn mưa bất chợt
Vừa nắng len.Mưa vội vẫy chào
Gió lếnh loáng Hồ Tây lồng lộng,
Gió không lối về.
Gió goá bụa trên những mái ngói ủ ê của ngày chợt thức,
Gió đọng khẽ vào cây lá, rụng xuống bờ vai của kẻ hành khất bên đường
Không sự hoang hoải của gió xâm thực
 Những bờ đê ái ân.
Mưa gõ xuống
những thanh âm khủng khiếp
Chen chúc người qua.
Đường Thanh niên
Mùa đã đổi…
Ngày xưa nắng đốt da anh,
như than cháy dở,
như má môi nhọ nồi đêm tối đi hoang..
Hà Nội
Mưa ào ạt trổ xuống
những con đường xanh lá.
Người đi trong mưa vội vã;
Gió chớp
Sấm chớp
đôi mắt ai chớp
đầy đoạ ánh nhìn....
Mưa vô thanh binh bong buổi kinh cầu vọng ra
từ ngôi nhà thờ bên vệ đường mỗi chiều chủ nhật.
Tiếng cầu kinh từ trái tim người đàn bà đẫm mưa.
Mưa binh bong, binh bong trên tường cổ loang lổ thị thành;
Mưa quỳ xuống
trước giấc mơ không đếm được thời gian
ủ chìm  trong gió.
Lặng lẽ đi về…
.
VỀ QUÊ NGUYỄN BÍNH

Về quê Nguyễn Bính một ngày,
Nắng ươm trên mỗi hàng cây rực vàng.
Vẫn bờ tre gió lênh loang
Vẫn ngôi nhà cũ ba gian hững hờ.
Ngói âm dương lặng như tờ,
Trưa nay có đám khách thơ qua làng.
Vườn xưa nay đã chia ngăn,
Hoa chanh rủ bóng nên mành rào thưa.
Ao thơi dạo ấy, bây giờ…
Thương con bướm trắng trong mơ ngậm ngùi.
Đâu rồi cái giậu mùng tơi,
Cho tôi có dịp sang chơi nhà nàng?
Cuối trời một lá thuyền nan,
Giấc mơ anh lái đò sang với tình?
Nam Định 9.6.2007
.
TRƯỚC MỘ TÚ XƯƠNG

Sông xưa giờ đã nên hồ,
Người thơ xưa đã thành mồ thời gian.
Chưa qua được nửa tuần nhang,
Dường như có tiếng thở than trong lòng?
“Quanh năm buôn bán mom sông,
Nuôi năm con với một chồng”…dở dang.
Lệ đau rỏ xuống hai hàng,
Dường như có nỗi hàm oan trong lời?
Câu thơ trăm mối tơ trời,
Khứa vào tâm khảm phận người chưa thôi.
Nghe từng con chữ rơi rơi,
Từng con chữ quấn quanh đời người thơ.
Người đi khuất nẻo xa mờ,
Hỏi rằng tiếng ếch bây giờ còn không?
Thành Nam  6.2007
.
TRÀNG AN

Ai đếm được bao nhiêu lâu đài rêu xót đế đô xưa,
Hà Nội bây giờ nắng nung như rưới lửa
Còn đâu Tây Hồ mênh mang một thuở,
Gió giờ đi hoang..
Những cây xanh
trên đường Hùng Vương
Xanh đến đau Hà Nội phố phường
Thành phố
những nhà cao tầng vượt lên thinh không
không vượt lên được nữa,
Con chim trên trời không muốn bay cao,
Con cá dưới ao buồn không muốn lội;
Cây cau trong vườn không còn muốn trổ
Mẹ buồn nhìn ra ngõ cô đơn…
Thành phố rộng
Quê rồi cũng phố ;
Xưa mẹ trồng dâu, nuôi tằm giữ ổ
Giở trổ nhà ra hướng mặt tiền .
Những đứa trẻ không chơi ô ăn quan, lại thích vào game;
Cụ già ngắm trăng suông trên trần nhà mình
Thương chú Cuội mất trâu,yêu chị Hằng lơi lả.
Câu ca dao xưa không còn ru cháu ngủ,
Lời ru âm âm trong điệu nhạc xập xình…
Cô bé ngày xưa
theo mẹ ra đồng cấy lúa.
Giờ em như phố dung dăng.
Mái tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ
Em đốt cả cuộc đời em toé lửa,
Cháy bên một lằn đường…
Tôi lang thang dọc đường Hùng Vương
Lòng cứ nôn nao tự hỏi
Hà Nội về đâu ? Phố Phái xưa đâu?
Hà Nội về đâu ? Thăng Long hoài cổ ?.
Hà Nội về đâu..
Và…
Ta về đâu?
Tràng An ơi,
Thăng Long ơi,
Đông Đô ơi…
Hà Nội ơi… một thuở,
Còn không sương bện mai này!
.
PHÍA SAU NỤ CƯỜI

Sau một đêm thức dậy
Mặt trời không ở phương Đông, không lớn lên từ biển.
Mặt trời ngủ quên sau tà áo em , đỏ rực trên bờ môi em,
lấp loá trong vòng tay em,
và nằm xuống trên thảm cỏ mềm của tóc.
Anh không giấu được những nét chân chim tỉa tót
phía sau nụ cười của mắt;
Hằn sâu
hừng hực
tiếng nói chìm khuất tội lỗi giữa sự thánh thiện vốn có
và sự đam mê không gì cưỡng nổi,
trái tim hoà quyện trong ý niệm giản đơn của người.
Sẽ chẳng có nụ cười trọn vẹn sau một đêm ngái ngủ;
Sẽ chẳng có nụ cười nào rạng rỡ qua bao lận đận đi tìm.
Phía sau nụ cười
là nước mắt em rỏ xuống tóc anh không còn tha thứ nữa;
nụ hôn đầm đìa của lời yêu thương tràn ngập
đón nhận từ giây phút thăng hoa của cuộc đời.
Em thánh thiện như nụ cười em sau đêm viên mãn;
Nụ cười thắp lửa
về phía không hừng Đông …
.
TÓC BÍM NGÀY XƯA

Ngày xưa em thoáng qua làng,
Biết bao nhiêu kẻ ngỡ ngàng, ngẩn ngơ.
Tóc mây buông thả hững hờ,
Bờ vai thon mảnh như chờ đợi ai?
Cái ngày bím tóc ngang vai,
Em đi qua những rộng dài đời ta.
Giá như ngày ấy đừng xa,
Giá như ngày ấy vẫn là hôm nay.
Lạy trời  xin gió cứ lay,
Cho đôi bím tóc vương bay ráng chiều..
.
KHÚC XẠ CHIỀU

Đốt lửa lên đi,
phía nào rồi cũng khói, cũng sương mờ nhạt;
cũng mây trôi lang thang trên bầu trời
và lòng đau như cắt trong vỉ ngầm của yêu thương.
Đốt lửa lên đi, rừng vẫn xanh
và người vẫn hát;
Khúc hát khát
trên đôi môi già nua của người đàn ông luống tuổi;
Khúc hát khát từ bộn bề yếu đuối
không nói bằng lời của kẻ đi hoang.
Ánh nắng của chiều
không nghiêng về phía anh,
mà khúc xạ về em đợi chờ khắc khoải;
khúc xạ trong hoài thức cuộc đời
đớn đau mòn mỏi…
Ước gì là đêm
lặng khuất;
Anh nhìn rõ em
từ khúc xạ của lòng anh
nhóm lửa.
.
NGẪU HỨNG LIM

Cùng em về với Bắc Ninh,
Nhớ câu quan họ đưa tình í a.
Liền anh liền chị lại nhà,
Têm trầu cánh phượng cho ta lạy mình.
Một lần về với Bắc Ninh,
Nón quai thao sóng sánh tình đung đưa.
Áo tứ thân mấy cho vừa,
Mới đêm hội trẩy mà nhừ môi nhau.
Nào ai rải yếm, bắc cầu
Cho tình quan họ càng sâu càng đằm.
Đêm nay trăng sáng một rằm,
Gói câu quan họ
Tôi cầm sang chơi…
“ Lúng liếng là lúng liếng ơi,”
Lim 23.6.2007
.
LÊN CHÙA

|Lên chùa
thắp nén nhang thơm,
Chắp tay mà nguyện bốn phương Ta Bà.
Tiểu đồng
còn quét lá đa
Ni cô xuống tóc, vãi già thành tâm…
Lên chùa
tôi một ước thầm,
Mai này hết nợ cõi trần… lên tiên.
.
SỰ BỨC BỐI CỦA LỬA

|Viết ra một câu thơ nhọc nhằn
như tằm nhả tơ, như người đàn bà vượt cạn
Câu thơ sinh ra toả bốn phương trời
hay xếp hoài trong tủ?
Câu thơ chết giữa trận tiền không kèn không trống;
Câu thơ mang nặng đẻ đau
của kẻ bị lưu đày không tìm ra lối mở.
Thượng đế ban tặng cho nhà thơ ngôn ngữ.
Nhà thơ làm nên diện mạo thơ mình.
Lửa nhóm tưởng dễ;
Nào đâu hương khói bay lên?
Lửa nhóm tưởng dễ
Vinh quang ?
hay làm kẻ đốt đền?
Nhân thế mười hai tầng địa ngục,
Ngục nào cũng chứa đầy quỉ hờn ma ám;
Ngục nào cho nhà thơ chuốt lấy tài danh?
Ngục nào cho ngôn từ bay đi không trở lại?
Có nhà thơ tự đoạ đày mình
Đi gõ cửa cả những căn nhà không có cửa;
Đi rải truyền đơn khi nhân loại không cần
Thơ nào như mớ giấy lộn ngoài đường
bay tả tơi trong gió.
Có nhà thơ  tự đoạ đày mình
Với những trò vô bổ;
Những diễn đàn huyên hoang, những lời yêu thô lỗ
Những câu thơ chết rồi không sống nữa
kẻ to mồm tự xưng.
Nhà thơ ơi,
nhân loại kính yêu Người.
Thơ cũng vì trái tim mà hiển lộ;
Thơ cũng vì nỗi đau nhân gian mà biếng cuộc chơi .
Thơ thắp sáng niềm tin, hướng mở cuộc đời.
Sự bức bối ngôn từ
Sự quặn thắt của lửa
Có khi cháy lên bừng bừng giận dữ
Và có khi, êm dịu hết mình.
.
ĐÊM KHÔNG ANH

Gian phòng rộng không rộng hơn được nữa
Em một mình.
Em lặng lẽ đêm.
Gió rít đập
dập dồn nghẹn thở,
Mưa rơi xuống trái tim mềm.
Em có can đảm đến đâu,
 tự tin đến mấy
Đêm không anh lòng hoang vắng tận cùng.
Như thể
mặt trời đã tắt,
vầng trăng lại mọc
Chút lửa nào
soi thổn thức em?
.
LÃO NÔNG
TRÊN RUỘNG CHỮ

Xốn xang tận cùng, đau đớn tận cùng, đêm không ngủ được .
Mắt trừng trừng nhìn phía xa xăm;
Mặt trời không đủ nung ngàn độ nóng cho tả tơi cây cỏ trong vườn,
không đủ thắp lên ngọn lửa hừng cháy trong tim kẻ tông đồ .
Thi ca là bệ phóng cho người tìm nhau
những lúc cô quạnh, những khi đói tình,hờn ghen, thổn thức …
Hoa nắng đọng đầy trên luống đời đau buốt tâm can,
ngủ chán chê chưa bao giờ tỉnh thức.
Nước mắt đẫm chi chít bờ vùng, bờ thửa, còn lại  xót xa
quằn quại trên từng nỗi đợi chờ mịt mùng, tắt tị.
Lão nông tát cạn vòm trời cho ruộng khê nồng mùa hạ,
tìm chút hư hao của biển đời, nông nổi.
Chẳng ai gieo hạt trên cánh đồng hạn hán, nắng nôi;
chỉ con chữ trườn mình không nghỉ.
Lão nông làm thơ hoá thành thi sĩ ,
sợ chi mùa màng khô cháy đồng hoang,
sợ chi mưa cuồng thác lũ,
sợ chi lời độc địa nhân gian.
Hạt lép khẳng khiu cành cây trụi lá;
Hạt đẫy đà ngước mặt trời qua.
Ruộng không cần be bờ, không cần rẩy cỏ,
không cần thao tác quen nhìn,
những bàn tay lao nhọc.
Hạt nẩy mầm trong đêm,mai rạng rỡ ngày
Con chữ trầm mình trong đời lão nông,
một lần toả rạng,loé rực vòm trời, cháy sáng.
Lão nông mẫn cán làm thơ hoá thành thi sĩ
Gieo hạt chữ mùa màng
trên cánh đồng trăng.
.
Thơ Trần Ngọc Trác/ Dung Thị Vận gửi bài qua eMail
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét