Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

Thơ THÁI HẢI ( Bản Ngô Minh đọc chọn)


Thơ
THÁI HẢI

Cỏ thức


Lá đan vào đêm
nát
những tinh cầu
tất cả đang rùng rùng dịch chuyển
như
hơi thở
đất

Đêm
cỏ thức
dòng sông xổ tung
sóng uốn mình
con đò lấm tấm lân tinh
rạn

Đêm
cồn cào cỏ
lũ côn trùng râm ran ấm lên dưới lá

Kiến

Những con kiến cụng râu nhau vội vã
như là thời gian ít quá

Bò lên từ mặt đất
một dòng sông đỏ bồng bềnh
lật nghiêng bức tranh cổ

Không để lại dấu chân
lặng lẽ về đâu

đàn kiến

Có một chiều
tôi ngồi nhìn kiến di cư
ngoài kia mây dăng chớp bể

sẽ có ngày dòng sông trở lại
đỏ như máu
chảy về lòng mẹ

Có một ngày
tôi
tìm tôi giữa ngàn vạn kiến cụng râu


Thiếu nữ

muôn giọt lấp lánh hòa vào suối tóc
bông sen mưa vào đêm

ngón êm xoa dịu nỗi riêng tư thuần khiết
tấm gương trong mấy mét vuông phiên bản

lược cong hình trăng khuyết
chầm chậm về non
không nói được gì ngoài hương bưởi thơm
ánh điện trắng đến tự tin

tiếng thạch sùng cô đặc trong đêm
khô khát

dưới bông sen
nước chảy

Chị bán rau tập tàng

Một mớ hành ta
Một mớ ngò tây
Tập tàng một mớ
Mỗi thứ dăm cây

Rau xanh như chị
Chị như rau gầy

Có người hỏi mua
Chị mừng nín thở
Sợ e khách đùa

Dăm ngàn bạc lẻ
Chợ tan lúc nào
Bước thấp bước cao
Chị về sắm tết.

Đất

tung đá sỏi
cào cấu giản nở mao mạch vỡ
vác trên mình tình yêu nhân loại
ấp iu thảo nguyên cỏ
rút ruột nong tằm đại ngàn xanh
dâng hoa trái
oằn vai cõng phố xá và lòng tham
bao nhiêu nền văn minh đi qua
nước mắt theo phù sa xơ xác bùn già
vắt kiệt
sữa
miếng vá không lành
nỗi đau bật dậy

Ở đó có hương thơm vừa chín

Cổng làng
Con bò khoác màu vàng bước
Non xanh cỏ
Ban mai đất trời ngọt lành
Một chút nắng
Một chút gió
Ríu rít tiếng chim ngày mới
Cồn mả
Bí mật chôn giấu của bao mối tình xưa cũ
Với bò chẳng nghĩa lý gì
Đi qua
Bỏ qua
Con bò tìm đến là cánh đồng hoang cỏ mật
có hương thơm
vừa chín

ĐH 15/8/ 2012

Cũng là một kiếp mà thôi

Rạch màn đêm
nứt
từ cao rộng
đám mây đá và mảnh vỡ sao chổi *
từng hạt từng hạt
thay nhau mang hình cánh chim bằng vụt sáng
ngang dọc
bay
trăm năm chỉ một ngày
cháy bùng
lịm tắt
tan vào hư vô
vũ trụ diệu kỳ cuộc chơi thiên thạch
dạ tiệc đón mưa sao băng có chén rượu
ngửa mặt
hứng
Tiếng mõ làng
xuất hiện người trần phát sáng thơ
nhờ thánh thần tiên phật ứng
cuộc chơi
đổ
cũng là một kiếp mà thôi
hữu vị vô danh
hữu danh vô vị
trên nền trời đêm nay
không biết hạt bụi nào như chiếc lá vô tình bay vào mắt


Người đi câu và con cá

con cá mắc câu vút từ đáy sông đành đạch nhảy trên bờ
thoi thóp gối đầu lên chiếc phao nửa xanh nửa đỏ
ngư ông lạnh lùng đưa bàn tay
nắp giỏ
ngư ông cười
chiếc phao ngủ
nắp giỏ khép
đàn cá con bấn loạn giữa dòng
ngư ông huýt sáo đi về phía mặt trời lặn
ráng chiều máu đỏ
sông quê rờn rợn thực hư từ miếng mồi chiếc phao con cá và ông lão
ý nghĩ sôi mặt nước

ĐH 24.5.2012

Thơ Thài Hải/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét