Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Thơ CẢNH TRÀ

Thơ
CẢNH TRÀ

Tất cả như là trong báo yên
 
Những năm tháng đánh Mỹ ở Vĩnh Linh
Chưa hề có báo yên!
Chưa hề có báo động!

Việc đáng làm, cứ làm
Lúc cần đi, cứ đi
Trên trái đất này
Chờ bom dứt chỉ là điều mơ mộng

Tất cả đều là trong báo động!
Tất cả như là trong báo yên!

Pháo giặc nổ lay hầm
Chẳng ai buồn giật thột

Chẳng ai ngạc nhiên trước những điều khủng khiếp
Người ở đây rất ít nói chuyện bom

Cái gì xảy ra luôn trở thành cái bình thường
Tiếng hủy diệt mới nghe mà đã cũ.

Giọng nói trong nhà
 
Nhà ta gốc ở Vĩnh Linh
Ông, mệ mất ở Vĩnh Linh
Cha, mạ ở Vĩnh Linh
Các con sinh ở Vĩnh Linh
Nhưng giọng nói lại mỗi người mỗi khác
Chung giòng máu mà y như người góp
Đến bữa ăn nghe giọng đủ vui rồi

Con Tâm sơ tán ở Ninh Bình hễ cầm đũa là mời
“Mời thầy, mời bu xơi cơm ạ!”
Còn thằng Lập sống ở vùng quê Thanh Hóa
Giục ai về cứ bảo “đi viền”
Cha công tác xa, giọng quê miềng pha giọng Thừa Thiên
Giữa các tiếng dính vào nhau như nhựa
Cái thìa lớn người gọi “môi” người kêu “vá”
Mảnh sân nhà
Ăn nước Tân Kỳ nên mạ bảo là “cươi”
Chỉ có anh Thế, chị vinh ở lại đây trụ bám không rời
Nên giọng nói Vĩnh Linh đặc sệt
Nhà ta gốc ở Vĩnh Linh
Nhưng giọng nói lại mỗi người mỗi khác
Những vùng quê xa trở thành thân thuộc
Quấn quýt bên nhau thành giọng nói trong nhà.

Tiếng chim trên cầu Hiền Lương

Một buổi chiều tôi đến Hiền Lương
Cảnh không quên là một cảnh bình thường:
Đứng chật thành cầu những con chim sẻ.

Chim sẻ ơi! Từ đâu về đông thế?
Có con nào từng nhặt hạt vàng rơi vãi trên đồng lúa quê ta
Làm tổ bằng cọng rơm khô trong ống nứa rui nhà
Đứng trên nhành tre cong gọi bầy trong nắng?

Con nào đây sau cơn mưa bay dọc đường hoa thị trấn
Chuyền cành, trở lá bắt sâu?

Những con chim với đôi cánh mỏng gian lao
Mang sắc áo đất nâu vùng tuyến lửa
Nhìn tổ ấm trên cành cao cháy dở
Ổ trứng rơi trên gạch đổ vỡ tan

Những con chim quê Bắc quê Nam
Về tụ họp trên cầu
Chừng quên cả bom gầm, đạn rít!
Tôi sống nơi đây mười mấy năm
Chưa bao giờ như hôm nay trên mặt sóng xanh êm
Thấy chim đua sà đớp bọt
Và trời cao tiếng chim ca thánh thót
Trước mắt tôi là một chiếc cầu chim.

Đâu phải hôm nay tiếng súng đã im
Bờ Nam Bắc vẫn ì ầm đại bác
Mấy nhịp gãy trên cầu chưa bắc
Nhưng chim về như đã báo cùng tôi
Có phải không chim ơi?
Sau ngày hội của chim
Sẽ không xa
Là ngày hội của người!

1969

Đưa dâu qua cầu Bến Hải

Một buổi mai nắng vàng hoa ngâu
Đám đưa dâu qua cầu Bến Hải
Cầu vừa mới bắc xong
Sơn còn tươi roi rói
Đôi bờ xanh lúa mới đã ngậm đòng
Nhìn hai họ qua cầu mà nước mắt rưng rưng
Mà sung sướng tràn như trẻ nhỏ
Chàng trai Vĩnh Linh cưới cô gái đất Cùa - Cam Lộ
Sông tưng bừng nhìn đôi lứa thương nhau
Gió lâng lâng con sóng vỗ chân cầu
Mà thắt ruột câu hò xưa tê tái

Bước đến Hiền Lương sao chặng đường nghẹn lại
Đáo tới Bến Hải sao gác mái tình duyên…
Đám cưới hôm nay cũng tự nhiên như là hoa, là lá
Như là chị lấy chồng, như là tôi lấy vợ
Mà hay chưa, bỡ ngỡ như chiêm bao
Tôi nhìn sông nghe sóng chảy rì rào
Ai hát đó tưởng như mời tôi hát
Ngắm mây bay tôi thấy trời bát ngát
Chân người đi rộn rịp quá người ơi!

Không chỉ là tôi, ai cũng thế, bồi hồi
Ai cũng thế, niềm vui này, tuyệt đỉnh!
Chúng ta đã trải qua ngàn trận đánh
Để bây giờ đất nước được vẹn nguyên
Cho con đò khỏi “gác mái tình duyên”
Và chiếc cầu “chặng đường thôi nghẹn lại”
Chừng vui quá nên cô dâu bối rối
Mắt thẹn thùng, chen trong đám chị em

Tóc cài hoa với chiếc áo thanh thiên
Mới nắng đó đã đỏ lừ đôi má
Chàng trai bâng khuâng tay đung đưa trong gió
Sông long lanh, nước sóng sánh đôi bờ
Tiếng nói cười như chim hót sau mưa.

Gánh hàng rong

Mẹ từng vaò tận trong Gôi
Khi sang chợ Liệu lúc xuôi chợ Rồng...
Vai gầy quẩy gánh hàng rong
Đè lên tóc rối, tang chồng, tang con
Ruộng vườn nhà cửa đâu còn
Ngẩn ngơ không hiểu do cơn cớ gì?

Sông kia khi cạn khi đầy
Đa đoan đời mẹ chẳng ngày nào vơi
Phong trần thổi suốt kiếp người
Một manh áo mỏng giữa trời gió đông

Lại nương vào gánh hàng rong
Vừa qua Rào Cả lại vòng lên Truông
Tinh mơ đầu bạc đẫm sương
Trưa hè cát lún, chiều vương mưa ngàn

Tre thưa tiền lọt xuống sàn
Gió qua nhà trống thổi khàn tiếng ho!

Đêm đêm nghe mẹ kêu đò
Ngỡ như tiếng vạc, tiếng cò Mẹ ơi!

Thơ Cảnh Trà/ Hoàng Vũ Thuật đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét