Thơ
NGUYỄN MINH KHIÊM
Cây đàn
Ngày xưa mẹ là cây đàn tam thập lục
Cha yêu đến mê mẩn
Mẹ gảy cho cha nghe tận cùng mọi âm thanh
Mười ngón không lúc nào không rớm máu.
Cha chết, đàn còn mười sáu dây
Cây đàn thập lục
Làng xóm vẫn yêu mê mẩn
Mẹ gảy cho làng xóm nghe qua hai cuộc kháng chiến
chống Pháp và chống Mỹ
Mười ngón tay lúc nào cũng rơm máu.
Khi Pháp và Mỹ trở thành bạn tốt
Đàn còn một dây
Là chiếc đàn bầu
Mẹ gảy con nghe
Trái tim rớm máu.
Khi con lớn lên
Cái dây đứt nốt!
Con ôm cái hộp đàn
Gảy từ nam chí bắc
Thơ con rớm máu.
Người đời bảo
Thằng ấy ôm cái gì thế?
Có phải nó điên không?
19.4.2011
.
Dạ hương
Rất nhiều người tìm đến mua cây
Khu vườn bỗng nhiên trở nên nhộn nhịp
Họ chia nhau lượn tìm dáng thế
Mỗi cây mang một biển thuyết minh
Bằng tiếng Việt và bằng tiếng khác
Kèm theo đó là những cái tên treo vào mỗi gốc
Cửu long tranh châu; Long hổ tranh hùng; Phu thê phụ tử
Hay đại loại như: Tứ trụ kình thiên; Thác đổ; Nghênh phong...
Cây nào cũng sần sùi mốc thếch như đã sống trăm năm
Giá cả chào mời nặng hơn đá tảng!
Và đêm khuya khi vừa mới thiu thiu
Sau một ngày lượn vườn mệt lử
Chưa tiêu hết những lời tán tụng
Có một mùi hương ngạt ngào rất lạ
Làm mọi người phải bật dậy thốt lên:
Dạ hương! Dạ hương!
Đúng là dạ hương rồi!
Như bị thôi miên khách kéo ra vườn
Dù trong đêm không có ánh đèn
Mùi hương dẫn tới một cái cây đứng nơi góc khuất
Vắt cành trên thép gai
Thả những chùm hoa xanh dịu dàng bình dị
( Dù họ lượn suốt ngày không ai để ý
Và cái cây cũng chẳng bận lòng
Mặc cho những đồng tiền thi nhau bàn tán )
Nhưng bằng một mùi hương thơm đặc biệt
Làm cho những người kia phải bật gọi tên mình.
5.4.2011
Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét