Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Thơ XUÂN HOÀNG (*)

Thơ
XUÂN HOÀNG (*)

Khi nào thấy

Khi nào thấy trên đường dài mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vẫn quen dừng.

Khi nào thấy đời buồn gặm nhấm
Cần một lời tiếp sức để đi xa
Em hãy đến tìm tôi nơi bãi vắng
Biển tôi chờ, con sóng mãi ngân nga.

Khi nào đó, lòng mang thương tích
(Những vết thương vô ý tự gây nên)
Em hãy đến bên tôi, chiều tĩnh mịch
Tôi xin làm con suối tắm cho em.

Nếu cần nữa, tôi là hồ trên núi
Trong hoang vu, im lặng ngắm mây trời
Em hãy đến, chim thiên nga cánh mỏi
Đậu yên lành trên gương mặt hồ tôi.

1/1984
(*) Tác giả đã mất

Hoa chua me đất

Khi tóc anh bạc rồi
Em là hoa me đất
Nở trong chiều xa lắc
Tím hồng màu thời gian
Đôi cánh dù xanh biếc
Đến cùng anh, tha thiết

Tuổi trẻ anh đi qua
Hỡi loài hoa chua chát!
Nở trong mùa ve kêu
Có hay chăng sự thật
Long lanh trong nắng chiều
Một điều không nói được?

Hỡi loài hoa me đất
Khi tóc anh bạc rồi
Nhắc chi điều hạnh phúc
Cho dòng đời trôi xuôi
Cho tình đời đọng lại
Dưới màu xanh mặt trời!

7/1977


Về một tổ quạ giữa Matxcơva

Cửa sổ phòng tôi mở ra ngõ phố:
Nổi bật cây bạch dương cùng tổ quạ bên trên.
Cứ mỗi sáng, Matxcơva còn ngủ,
Mẹ quạ vừa thức giấc, đã kêu lên.

Quen dậy sớm, tôi hay ra cửa sổ
Nhìn nàng quạ đen dậy sớm như mình,
Quạ kêu khẽ giữa Mátxcơva đang ngủ,
Như có điều e ấp, muốn thanh minh.

Thôi, quạ ơi, không cần than thở!
Giữa Matxcơva đang sống yên lành!
Vẫn có thể tha rơm về dệt tổ,
Vẫn nhả cho con hạt giống để dành.

Bỗng hiện về, trong dòng liên tưởng dêt:
Đường Smolens tuyết trắng trải…miên man
Quân Pháp rút, bỏ lại nhiều xác chết,
Và trên đầu, nhiều đàn quạ kêu vang.

Rồi quân Đức bỏ Matxcơva tháo chạy
Và xe tăng, và thiết giáp ngổn ngang.
Trên con đường hôm qua đầy tuyết ấy,
Say xác người, quạ lại đến kêu vang!

Còn hôm nay, Matxcơva đang ngủ:
Quạ lẻ đàn, về làm tổ trên cây.
Nơi khách sạn, có người ra trước cửa,
Nhặt được bài thơ cũ ngủ đâu đây…

31/5/86

Phút giao động

Xỉa xói mình hoài, nghe cũng chán!
Ôi chiều nay tôi thấy ngán tôi rồi!
Nắng vẫn vậy: Xanh mùa thu rất sáng,
Và cuộc đời vẫn tấp nập quanh tôi!

Các tòa án đầy hồ sơ, mật báo,
Các ban thanh tra thở vắn, than dài,
Các tỉnh ủy mệt nhoài vì kiện cáo,
Báo phê điều tiêu cực vẫn chưa vơi!

Rất hờ hững, giá đồng tiền vẫn trượt,
Tháng lương vừa lĩnh đó, đã vèo ngay!
Hàng thì thiếu, người chen thì lũ lượt,
Cảnh chợ trời quay quắt lắm trò hay!

Sức chịu đựng làm chai lỳ nét mặt,
Như ôxy luôn làm rỉ mặt đồng,
Như chất mốc thường đi từ ẩm thấp,
Đến một ngày, ta còn nhận ta không?

Tự rỉa rói mình hoài nghe cũng ngán!
Vẫn là tôi, mà không phải tôi rồi!
Phải thú thật, chiều nay tôi thấy chán
Cả cuộc đời, và ngán cả thơ tôi!

14/10/87

Chuyện buồn về một thời chưa xa

Lịch sử văn học Việt Nam gần đây có một quãng rất buồn
Người ta thích “đánh” nhau để tỏ rằng mình là người tin cây.
Hết “Nhân văn giai phẩm” sang “Văn Ngan tướng công”,
đến  “Phá vây”, “Sương tan” rồi “Vào đời”, thảy đều như vậy:
Đến cái thằng ngu ngơ như tôi mà cũng bị phạt “coọc-ne”!

Cú sút thật diệu kỳ:
mạnh đến nổi bóng bay sang tận bên kia đối góc
Tôi trở thành cuộc sát phạt hăng say giữa hai cơn lốc.
Nhưng quả bóng cứ lừng khừng, không chịu lọt vào gôn!

Người ta yên tâm báo cáo lên trên: Mọi việc đã bình thường
Kẻ phạm sai lầm đã bị đẩy đi xa lắm
(với một cụm danh từ vô cùng đa cảm:
“cho anh ta trở về giúp đỡ quê hương”)!

Từ đó, tôi bám chiến trường
Và lạy Chúa, đã viết được nhiêu trang thơ hơn trước:
Ở đường Trường Sơn, tôi theo người thông xe, bám chốt
Dưới tầm B52, tôi nhìn ra “hoa tím nở bên đường”…

Rồi mọi việc đều…hòa cả làng
Đến khi gặp nhau, người ta vẫn chào nhau tử tế,
Tuy ngốc nghếch, tôi vẫn lấy làm buồn cho tấm lòng cụ Chế
Giận dỗi đời, tìm chỗ ẩn ở…tro than!

Tro than đâu phải là Côn Sơn!
Và có lẽ đời sau không ai buồn nhắc
Về những ngày họ-hàng-nhà-văn ham sát phạt
Chỉ có điều vô cùng chua chát:
Các nhà văn Việt Nam chức sắc cùng các nhà phê bình văn học Việt Nam mang nhãn mác
Bởi quá ham tiếng tăm và quyền lực,
Đã dẫn dắt anh chị em nhà văn Việt Nam đi thụt lùi nhiều bước
trước tầm nhìn nhân loại quá nhiều năm!
 
6/9/93


Thơ Xuân Hoàng/ Hoàng Vũ Thuật đọc chọn

nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét