Thơ
TRƯƠNG NAM HƯƠNG CÂU HÁT ẤY Chợt ngồi nhớ lại câu em hát Bèo dạt mây trôi lại xót lòng Dễ nhắc bây giờ anh khóc mất Sông Cầu buông dải thắt lưng ong Nghe em - tưởng tượng ngày xưa mẹ Sóng nước ngung nguây vỗ mạn thuyền Cha trước như nào - anh cũng thế Sông vờ xoay vạt tháng giêng nghiêng Mang mang lời hát nhiều duyên nợ Phiêu dạt cùng anh đến tận giờ Mẹ hóa mưa phùn, cha hóa gió Em về… thương lấy một câu thơ! THOÁNG NGHĨ VỀ CỎ Người ta nói yêu nhau, yêu và hôn trên cỏ Người ta nói chia ly, nói những điều đổ vỡ Cỏ lắng lòng nghe hết - Thản nhiên xanh... Người ta cuốc cỏ lên, người ta trồng cỏ xuống Hết thảy nỗi bi quan, hết thảy niềm hy vọng Cỏ nhận mình đau ấy - Thản nhiên xanh... Lịch sử bước chân qua những vương triều - vong thịnh Cỏ đã đắp lên vua, cỏ đã trùm lên lính Cỏ công bằng nhân ái - Thản nhiên xanh... Cao hơn mọi khổ đau. Cao hơn nhiều hạnh phúc Cỏ biếc như niềm vui, cỏ xanh như nước mắt Vẫn nhận mình thấp bé - Thản nhiên xanh... TÂM SỰ NÀNG THÚY VÂN Nghĩ thương lời chị dặn dò Muời lăm năm đắm con đò xuân xanh Chị yêu lệ chảy đã đành Chứ em nuớc mắt đâu dành chàng Kim Ô kìa, sao chị ngồi im? Máu còn biết chảy về tim để hồng Lấy nguời yêu chị làm chồng Đời em thể thắt một vòng oan khiên Sụt sùi ướt cỏ Đạm Tiên Chị thuơng kẻ khuất, đừng quên ngườì còn Mấp mô số phận vuông tròn Đất không thể giấu linh hồn đòi yêu Là em nghĩ vậy thôi Kiều Sánh sao đời chị ba chiều bão giông Con đò đời chị về không Chở theo tiếng khóc đáy sông Tiền Đuờng Chị nhiều hờn giận yêu thuơng Vầng trăng còn lấm mùi hương hẹn hò Em chưa đươc thế bao giờ Tiết trinh thương chị, đánh lừa trái tim Em thành vợ của chàng Kim Ngồi ru giọt máu tượng hình chị trao Giấu đầy đêm, nỗi khát khao Kiều ơi em đợi kiếp nào để yêu?? LỖI HẸN SÔNG CẦU Ngồi nhớ sông Cầu mơ trẩy hội Đến hẹn không về em trách đấy Quê nhà thương quá hóa vô tâm Tháng giêng hoa xoan rơi vụng dại Em với sông Cầu xanh ở lại Anh đi rét ngọt giữa tay cầm Cỏ níu chân mùa, sông thiếp ngủ Em tiễn cái nhìn đau cả gió Chiều chớp đầy anh mắt lá răm… Lỗi hẹn sông Cầu, xin khất vậy Mưa bụi giăng mờ không thể thấy Em ngồi sợ rét lấm vào trăng. Thơ Trương Nam Hương/ Dung Thị Vân đọc chọn nnb vi tính giới thiệu |
Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012
Thơ TRƯƠNG NAM HƯƠNG
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét