Thơ VŨ TỪ TRANG
Thơ
VŨ TỪ TRANG
TỰA
Buổi chiều
em ngồi tựa vào tôi
tôi tựa vào cây rừng
cây rừng tựa vào bóng râm.
Tôi muốn nói với em
một điều
mà lá cây run
nên thôi không nói.
Rồi tôi lại đi trên con đường dài
bằng sức lực em tựa vào tôi
và em lại trôi chấp chới phận đời
sau lưng chập chờn lá đợi.
TƠ TRỜI NĂM ẤY
Thế là người bỏ quê đi
để lại ngôi chùa trầm mặc.
Chùa vẫn nghiêng nghiêng tháp bút
tam bảo quan âm trầm tư
nghìn mắt nghìn tay bất lực.
Bãi dâu đỏ ngầu con sóng
đò nan sang sông một mình
giữa dòng, sao phân vân mãi ?
đò chìm trong tiếng chuông ngân.
Sư thầy đi đâu chẳng thấy
chỉ thấy cỏ rờn chân đê
tơ trời cùng tôi năm ấy
lơ ngơ quên cả lối về.
BÀI THƠ VỀ NHỮNG CHIẾC GHẾ
Những người thợ mộc quê tôi
họ có đôi tay thật tài
đóng tủ đóng bàn đóng giường đóng ghế
và thật khéo léo là họ đóng ghế .
Ghế trúc ghế guột ghế khánh ghế rồng...
đời Minh đời Thanh dáng nào cũng đẹp
ghế dân ghế quan ghế kẻ nịnh thần
ghế như con người chứa nhiều số phận .
Sử sách chép lại đời Lý đời Trần
có cả mấy thời tranh nhau cái ghế
ấy là ghế quan, ấy là ghế vua
một chiếc ghế thôi, vạn người máu đổ .
Chuyện ấy người thợ cho là xa lạ
tranh giành ghế ư? thì này đây cho
thôi thì kiếp thợ ta ngồi dưới đất
ghế đẹp và cao, ắt là tổ lo .
Hàng trăm năm rồi quê tôi vẫn thế
vẫn những người dân trần lưng làm thợ
đục đục bào bào dựng lên chiếc ghế
bao nhiêu chiếc ghế lại vào cung vua
bao nhiêu hiểm họa lại nhiều hơn xưa...
Thơ Vũ Từ Trang/ Hoàng Việt Hằng đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét