Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Thơ Nguyễn Minh Khiêm


Thơ
Nguyễn Minh Khiêm

.
Đi dưới mặt trời

Không thể tin
Khi đi dưới mặt trời
Bóng của mình
Lại đen đến thế!
Như dưới mặt trời
Người
Chỉ là vật thể
Tỏa bóng dài
Tựa chiếc cọc
Vậy thôi.
Anh và em
Hai giọt mồ hôi
Quả đất ứa ra
Trong ngày ngột ngạt
Lại mơ
Những lâu đài thành quách
Những giọt mồ hôi to hơn!

Thành quách mấy nghìn năm
Bao nhiêu lần đổ vỡ.
Mặt đất
Chỉ còn
Những dấu chân
Loang lổ
Đi
Những bước đi
Lồi
Lõm
Dưới mặt trời!

1990

Có lúc

Có lúc
Tự nhiên
Ta ngọt thơm như quả chín trên cành
Rồi tự nhiên
Ta hóa thành quả dại.

Trong khoảnh khắc
Bao nhiêu điều sống lại
Bao nhiêu điêu mất đi.

Ta dâng cho em không giữ lại gì
Rồi chẳng có gì cho em hết thảy
Ta tự mang đời mình đốt cháy
Lấy than hòa mực viết thơ
Bài thơ toàn bằng dấu hỏi
Mình là ai?

Có lúc
Muốn chạy trước vài nghìn thế kỷ
Xem có gì ở phía đằng kia
Nơi vài chục vạn năm nữa loài người sẽ tới
Những nhà thơ nhà văn lúc ấy
Có còn đi bán sách giống bây giờ?

Ôi giá chi lúc tạo hóa sinh ra
Không có phải
Không có trái
Không có phía sau
Chỉ có một hướng thẳng lên phía trước
Để ta thanh thản bước.
20.10.1990

Bọn trẻ chơi

Chúng có cần bầu bán gì đâu
Đứa nào có nhiều thức ăn là đứa ấy có quyền cao hơn tất cả
Nay tướng, mai quân, chúng không cần nhớ
Quà bánh thay phiên sai khiến lẫn nhau.

Đứa này làm ngựa, đứa này làm trâu
Trâu ngựa xếp hàng lạy lên chiếc ghế
Ở trên ấy có thể chỉ là những con giun con dế
Chúng tượng trưng nơi Ngọc Hoàng ngồi.

Chúng đem quả địa cầu làm bóng đá chơi
Mong cho vỡ mỗi đứa giành một mảnh.
Đứa nào cũng khoe trong tay mình nhiều bánh
Hòng kéo co những đứa khác về mình.

Trái đất vỡ ra, trái đất lại lành
Chửi nhau chán lại rúc vào nhau ngủ.
Toác mặt vỡ mày quần nhau mệt lử
Lại ôm cẳng ôm đùi… ú ớ gọi cha ơi.
1998

Voi đá ngựa đá

Trận mạc xong rồi, vua chúa trở về cung
Rồng tự trên mây xuống chầu bên xa giá
Voi, ngựa chiến đứng đây làm tượng đá
Chuyện một thời khép vào cõi vô tri.

Không bệ, không tàu, không một chữ bia ghi
Chỉ hàm thiếc, cương bành còn nguyên vậy!
Tôi đứng trước những “đồ chơi vĩ đại”,
Đã một thời lịch sử bỏ quên.

Bao vương triều đen, đỏ, xuống, lên
Thành quách kinh đô bao lần dịch chuyển
Rồng chầu cung vua tuỳ thời ẩn hiện
Voi, ngựa vẫn đây chung thuỷ với dân làng.

Đã tự bao giờ trong truyền thuyết dân gian,
Voi, ngựa có lần hỏi trong lũ trẻ:
- Đứa nào muốn lên ngôi Hoàng Đế?
Đợi chờ khi có giặc đến gọi ta.

1994
.
Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài
nnb vi t
ính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét