Thơ Hồ Bá Thâm
Chân thành cảm ơn nhà thơ Hồ Bá Thâm đã gữi tặng 5 tập thơ xuất bản
trong mấy năm gần đây: Dưới ánh mặt trời
(Nxb Thanh niên, 2010); Thơ
tình triết học (Nxb
Thanh niên, 2009) ; Gửi nhớ gửi thương (Nxb Thanh
niên, 2011). Nỗi niềm- thơ và trường ca (Nxb Văn học, 2011); Có một Trường Sơn như thế thơ/ văn
(Nxb Thanh niên, 2009), Xin trân trọng
giới thiệu mấy bài thơ trích trong các tập thơ đó.
MONG MANH
Mong manh là nhện giăng tơ
Tơ lòng rút tự hồn thơ đất trời
Màn giăng vũ trụ kiếp người
Mong manh là chút tình tôi với mình!
Mong manh lá trúc đầu đình
Mong manh là nhện giăng tơ
Tơ lòng rút tự hồn thơ đất trời
Màn giăng vũ trụ kiếp người
Mong manh là chút tình tôi với mình!
Mong manh lá trúc đầu đình
Mong manh là gió ru cành liễu tơ
Mong manh trang giấy đời thơ
Cánh hoa nhẹ nở. Sương mờ ban mai!
Mong manh nắng thổi mây rơi
Mong manh là đóa vàng tươi cánh mềm
Mong manh câu hát nỗi niềm
Mong manh là chút tình em môi nồng…
Nhện giăng nên nghĩa vợ chồng
Mong manh trước gió bão bùng từ đâu!
Mong manh giấc mộng qua cầunh
Thuyền đời giữa biển ai câu sóng
tình!
Mong manh mà cột đời mình
Nâng niu ta giữ xinh xinh chút này!
Ngày mai xa thẳm cánh bay
Mong manh kết lại lòng dày nghĩa
nhân
Mong manh một dáng cõi trần
Mà nên vạn nẻo núi gần sông xa
Mong manh ai hát khúc ca
Cho anh vướng mãi la đà nhện giăng…
(Trích trong tập Thơ tình triết học)
MỘT THỜI TÌNH YÊU
KHÔNG KỊP THỨC
Đâu chỉ con đường
và xe ra trận
Đất đá
và bom đạn
Bài ca
và những nu cười
Tuổi trẻ
một thời…
Hai mươi, mười tám
Nén tình yêu nồng nàn
vào thẳm sâu
lãng mạn
Quên nụ hôn cháy bỏng
Chạy theo thời gian
Tốc độ chiến tranh
Vùn vụt
Xe lên
và bom đạn
Sửa đường và mở đường
Phá bom và đào hầm
Ngủ vội
Ăn vội
Tắm vội
Vẫn còn
khoảng trời xanh nho nhỏ…
Dòng suối nắng rây vàng
Vẫn còn
chút gió đưa hương
Vẫn còn
cành xanh chim hót
Vẫn còn
chớp mắt thời gian
Vẫn còn
một chút mênh mang
Tình yêu trỗi dậy …
Nụ hôn ngập ngừng
dừng lại
Làn da mát lành bỗng
cháy
Trong giấc ngủ chập chờn
...
Bom
San đường
Lấp hố
Xe lên
Người ơi
Người ở
Người hẹn
Sẽ về…
Giọt lệ nhòa
Sương đêm
Ao ước hòa bình
Cho tình yêu tự do bừng
nở
Giữa trời xanh mênh
mang…
Là một thời Thanh niên
xung phong ta đó
Bây giờ
Em ở đâu?
07/2000
(Trích trong Có một Trường Sơn như
thế)
HOÀ
ĐIỆU TÌNH YÊU
Không yêu không biết là yêu
Không yêu không biết là yêu
Bao nhiêu khao
khát
bấy nhiêu ngọt
ngào!
Có yêu mới biết
xanh cao
Đắm trong mắt
biếc nghìn sao cũng mờ
Có yêu mới biết
mộng mơ
Phập phồng mây
gió thẩn thơ sóng tình
Có yêu mới thấy
thác gành
Chông chênh bờ
đá, trên cành bão giông
Có yêu mới tỏ sâu – nông
Đứng bên biển
nhớ mông lung nỗi buồn
Có yêu mới biết
“hờn ghen”
Không thương
không giận
sao nên tình đời!
Có yêu mới tỏ
lòng ai
Thủy chung
không ở đầu môi ngọt ngào
Có yêu mới biết
khổ đau
Trái tim lạnh ở
hai đầu chia xa
Có yêu mới thắm
tình ta
Gió rung nhẹ đã
ngân nga nhịp đàn
Có yêu mới biết
ngàn vàng
Dại – khôn ai tỏ
ngọn nguồn là đâu
Có yêu mới biết
qua cầu
Ai như con bướm
đậu vào rồi bay
Có yêu mới biết
chông gai
Thẩm sâu cũng
vượt, đường dài cũng qua
Có yêu cành mới
nở hoa
Có yêu chim mới
về ca mỗi chiều…
Dẫu cho mưa nắng
đủ điều
TÌNH YÊU
Vẫn cứ gọi nhiều
khát khao!
(Trích trong tập Gửi nhớ gửi thương)
NỖI NIỀM GỬI LẠI
Bao người ra đi gửi lại nỗi niềm
Một lão thành, một trí giả - một nỗi riêng!
Ta ở trong đời trong sáng mãi
Hay là đâu đó đã loang lỗ những vết đen!
Đâu nghĩ chung - riêng hòa hay khác
Đâu là xấu/ tốt nó đan xen
Tranh đấu lợi quyền vì đâu nhỉ?
Vì dân hay vì chút nhỏ nhen?
Ai biết rút lui, ai tránh ra một bên
Bánh xe lịch sử cứ đi lên?
Ai cố bám chỗ ngồi, ai cố thủ
Ai rơi ai rụng, chớ than phiền!
Gương sáng ở đâu dưới hay trên
Làm sao bè bạn lắm ưu phiền
Trăm mắt dân tình soi thấy cả
Dưới trên đâu ít chuyện sang hèn!
Còn chức còn treo lắm lợi quyền
Ai đi, ai chạy, tiếng leng keng!
Phải chăng chưa lớn làm người lớn
Cho nên mãi lộ… tiếng kim tiền!
Người họa sĩ pha màu sáng tối
Ai vẽ lên tranh tối sáng thế nào
Người nhạc sĩ nốt nào trầm nổi
Khúc nào nắng lên, khúc mưa gió tuôn trào!
Ôi cuộc đời ta ai biết sẽ ra sao
Gió xuân về vui hát ở đèo cao
Hay mưa lũ cuốn đi cùng rác rưỡi
Là do ta sống/ chết thế nào!
Lẽ sinh tử từ khi ta đã hiểu
Thế mà sống /chết dễ nào đâu
Đến cuối chân trời nỗi niềm gửi lại
Ta biết đâu vui ta biết đâu sầu!
Dẫu vẫn biết trời mai lại sáng
Mặt trời rồi lại nhú ánh hồng lên
Khi ta biết ta đã về bóng tối
Phần hồn địa ngục nhốt đêm đêm!
Phần sáng cho ai được mấy người
“Thiên đường” rộng chỗ, nắng xuân tươi
“Địa ngục” trần gian chen nhau thế
Aí tách được ra cái tâm, tài?
Ôi bao người ra đi gửi lại nỗi niềm
Phần đời, phần đạo sống sao yên!
Dẫu vẫn biết trời mai lại sáng
Mặt trời rồi lại nhú ánh hồng lên!
5-3-2011
(Trích trong tập Nỗi niềm)
RU NHỮNG NỖI ĐAU
1-
Ru hời ru hỡi nỗi đau
Nỗi đau trần thế nỗi đau thiên
đường
Nỗi đau xưa nỗi chiến trường
Nỗi đau nay nỗi thị trường lao
đao
Nỗi đau ai kể cho nhau
Hàng ngày đài báo với bao bão
bùng
Làm sao bắt nó phải dừng
Cho niềm vui đến phố phường xóm
thôn
2-
À ơi lời mẹ ru con
Học hành chăm chỉ lớn không nên
người
Đua tranh nhưng lại đua đòi
Đời vui hay khổ là nơi gốc nhà
Là nơi tim óc người ta
Môi trường ô nhiễm thì ra bệnh
hoài
Nỗi đau là nỗi đau đời
À ơi mẹ hát ru lời nước non
Nỗi đau biết hết hay còn
Mẹ ru con mẹ lên non xuống gềnh
Nỗi đau thời buổi hòa bình
Kém chi thời buổi chiến chinh,
hỡi người
Vì sao đau mãi nỗi đời
Hỏi đất rồi lại hỏi trời hỏi
ta
Nỗi đau gần nỗi đau xa
Mẹ cầm chổi quét biết là khi
nao
À ơi hát với vì sao
Xót xa lòng mẹ muối nào xát
lên
Đụng xe con
máu lếnh lang
Bất ngờ lũ
cuốn ngôi trường còn đâu!
Trải qua một
cuộc bể dâu
Con sông xanh
đã ngả màu đen thui
Xóm thôn khu
phố nực mùi…
“Làng ung thư”
ai khiến xui thế này!
Luật còn lạc
hậu lắm thay
Phạt như gải
ngứa biết tay nào chừa
Trời thì khi
nắng khi mưa
Luật mà chết cứng biết vừa nơi đâu đây!
Nỗi đau chồng
chất càng dầy
3-
Nỗi đau muôn
vạn vần xoay
Đất công chia
chác, nặng tay mấy người!
Thảo dân tay
trắng hỡi ôi
Nỗi đau dự
án để đời, cỏ hoang!
Nỗi đau đơn
kiện chất chồng
Nỗi đau con
kiến kiện vòng củ khoai
Nỗi đau mất
đất ai ơi
Bờ xôi ruộng
mật chuyển dời sân gôn
Hai tay đã ký
bàn tròn
Đóng dấu bia
rượu hỏi còn đường nao
Cứ xây cứ
dựng bờ rào
Nỗi đau dân
kiện biết đâu mà lần!
Nỗi đau có
thấu chín tầng
Mà sao lơ
đãng khất lần mấy khi
Luật sao lúng
túng cực kỳ
Giá thu hồi
đất biết bì với ai
Giá như bèo
dạt mây trôi
Khổ dân ai
viết mấy lời, giúp dân!
Nỗi đau xé
ruột xé gan
Nhìn đất
chết đứng biết làm sao đây
4-
Nỗi đau đau
mỏng đâu dày
Kinh hoàng thuốc độc hàng ngày
trong rau
Trong thịt trong cá, biết đâu
Không ăn cũng chết biết sao bây
giờ
Nỗi đau cứ ngẩn cứ ngơ
Bao người ngộ độc, bất ngờ
chết oan!
À ơi ru hỡi thế gian
Nỗi đau nhân thế chảy tràn vào
đâu
5-
Trải quan một cuộc bể dâu
Con lao đao nghiện biết bao giờ
lành
Hút hồn ma
túy con ranh
Vì siêu lợi
nhuận, nó thành con ma
“Cái chết
trăng” có đâu xa
Chẳng chừa
ai, nghe xót xa quá chừng
Nỗi đau lên
tận không trung
Nỗi đau xuống
tận chín vùng đất sâu
Đi qua bom đạn
những đâu
Con vào ma
túy nỗi đau hòa bình
Vì đâu điên đảo
hồn kinh
Họa tai này
biết nó giành cho ai!
Nỗi đau chồng
chất càng đầy
6-
Nỗi đau vì
chút sắc tài
Đứng đường
bán cả lộc trời cho em
Lóc lăn lăn
lóc qua đêm
Nỗi đau mù
mịt biết tìm lối nao
Nhụa nhầy
nhầy nhụa ốc ngao
Thân lươn không
quản. Biết sao làm người
Đau ơi đau cái
sự đời
Siđa si điếc
tìm nơi ngọt ngào!
Một bước
thấp, một bước cao
Lên voi xuống
chó. Biết đào mỏ chăng?
À ơi, ru hỡi,
ngủ ngoan
Nỗi đau vời
vợi còn không hỡi người!
7-
Vì tiền nó
chẳng sợ trời
Cầm dao chém
kẻ đã nuôi nấng mình
Vì vàng đâm
cả người tình
Bao kẻ nát
rượu tan tành oan gia
Anh em tình
nghĩa ruột rà
Tranh nhau
thước đất hóa ra kẻ thù
Vì đâu có
mắt như mù
Có tim có óc
mà ngu đần hoài
Nỗi đâu nên
mới đau dài
À ơi ai hát
mấy lời bớt đau!
8-
Trải qua một
cuộc bể dâu
Da cam chất
độc nỗi đau chất chồng
Sinh con, hy vọng cuối cùng
Thân tàn ma dại, bế bồng nỗi
đau
Bom thù chốn ở đất sâu
Cấy
cày trồng trỉa, bỗng đâu nổ ầm
Nỗi đau còn đó âm thầm
Mẹ già lây lất trông con chưa về
Cay xè hương khói thôn quê
Mỏi mòn mắt trẻ hướng về
phương xa
Nỗi đau nào đã liền da
Nỗi nào sưng tấy, nỗi nào chưa
nguôi
Vẫn lo chăm bón mầm chồi
Nuốt đau vào dạ cho tươi mùa
vàng
Cuộc đời nào hát lên em
Cuộc đời của mẹ bao phen trập
trùng
Nuôi con tay bế tay bồng
Tiễn chồng ra trận, cấy trồng
một thân
Tản cư, sơ tán mấy lần
Lại tiễn con ra chiến trường. Lại
đi…
9-
Nỗi đau muôn vạn vần xoay
Hát lên em, đêm với ngày nỗi đau
Trải qua bao cuộc bể dâu
Nỗi đau trần thế nỗi đau thiên
đường
Nỗi đau xưa nỗi chiến trường
Nỗi đau nay nỗi thị trường lao
đao!
Ru hời
ru hỡi
nỗi đau!
Tháng năm
Có hóa sắc màu
Ngày xuân
5-2009
(Trích trong tập Dưới ánh mặt trời)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét