Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

Thơ NGUYỄN MINH KHIÊM


Thơ

NGUY
ỄN MINH KHIÊM


Một góc phù sa
.
 

 Nắm nhau tôi chôn góc phù sa sông  Mã
Trăm thác nghìn ghềnh cuộn xoáy vào tơ
Làng cong xuống dáng tre già trước tuổi
Tiếng gọi đò khuya sạt cả đôi bờ.

Con hến, con trai một đời nằm lệch
Lấm láp đất bùn đứng thẳng cũng nghiêng
Mẹ gạt mồ hôi để ngoài câu hát
Giấc mơ tôi ngọt hơi thở láng giềng.

Hạt thóc củ khoai đặt đâu cũng thấp
Cả những khi rổ rá đội lên đầu
Chiếc liềm nhỏ không còn nơi cắt chấu
Gặt hái xong rồi rơm, rạ bó nhau.

Đất điểm chỉ dấu chân khuyềnh đạp sóng
Dô tả dô tà xô vẹo sườn đê
Gỡ huyền thoại nghìn năm trong mắt lưới
Tục ngữ, ca dao lột mưa nắng hiện về.

Tôi kết lại làm ván thuyền vượt biển
Tóc rụng bàn tay chưa chạm bến quê nhà
Câu thơ chín trong màu rơm màu rạ
Thơm con sông gầy nuôi một góc phù sa !

19 - 07 - 2005

Chuyện kể ở thành Nhà Hồ

Chuyện kể rằng
Trong lúc xây thành
Ngày mỗi ngày
Có một giành ngón tay bị đứt!
Máu và nước mắt
Làm bao nhiêu đoạn thành trôi!

Chuyện kể rằng
Trước lúc lên ngôi
Hồ Quý Li đã giết vua nhi nhà Trần trong hang Ấu Chúa?
Và dưới chân núi Đún
Chôn bao nhiêu quần thần!

Và từ đấy
Hoàng hôn buông xuống
Bình minh
Mãi không về.

Một triều vua qua đi
Để lại rộng, dài : Một cây số đá!
Bốn cửa thành như bốn con mắt giả
Gió ù ù hăn hắt những mùa đông!

Một triều vua còn bốn bức tường không!
Kinh đô không thực, kỳ quan không thực!
Cái dấu lặng của một thời dựng nước
Giọt máu bầm đọng lại buốt thời gian!
 
Nếu không về Lam Kinh

Nếu không về lam kinh, có lẽ mãi mãi ta là kẻ có tội,
mãi mãi ta bị ám thị bởi một triều Lê ngai vàng. Vua
chúa gắn liền với kinh đô, gắn liền với nhữn cung điện,
đền đài nguy nga tráng lệ.

Rồi thời gian cứ lặng lẽ trùm lấp mắt người. Như cây đa
ngàn năm buông rễ. Thật giả đều trở thành cổ kính. Không ai dám lật xem bên dưới lớp nền xanh viễn khứ. Chỉ biết ngước mắt, chắp tay tụng niệm cõi mơ hồ. Và như một giọt nước
thượng nguồn về cập bến kinh đô, trong tâm thức ta định vị một triều Lê uy quyền ngự lãm.

May thay vẫn còn một Lam Kinh, gần sáu trăm năm  cháu
con trở lại. Sông Lương vẹn nguyên. Rừng Lam vẹn nguyên. Những bia đá vẹn nguyên. Những chứng tích lịch sử lộ thiên chưa cần khảo cổ. Bao nhiêu đời vua Lê quy tụ về đây đủ bấy nhiêu nấm mộ.

Không ai chiếm của kinh thành một tấc đất làm của riêng
mình. Đến nắm hài cốt cũng đưa về đặt nơi Đất Tổ!

Đánh giặc là vì dân. Mở nước là vì dân. Không biến kinh đô thành trang ấp gia đình. Không biến kinh đô thành nghĩa trang dành riêng cho vua chúa.

Trước khi đi vào cõi vĩnh hằng. Lê Lợi dặn không được
xây lăng tẩm đền đài, tốn tiền của, làm nhọc nhằn trăm họ.

Mộ người đắp bằng đất rừng. Bốn bề không gạch đá. Chỉ có gió trăng và thiên nhiên hoang dã. Con sông quê vẽ nét thanh bình.

Nếu không về Lam Kinh, ta chỉ là kẻ bị chói nắng hắt ra từ trang sử, chỉ biết Lê Lợi với cuộc kháng chiến chống giặc Minh, một anh hùng bất tử. Đâu hiểu sâu xa Lê Lợi một con người…

.
Nghĩ ở hang Lê Lợi

Lúc vào hang
Lương hết. Quân không.
Bống bề rừng thẳm.
Nằm trên đá lạnh
Chắc Lê Lợi không nghĩ rằng mình sẽ làm vua?
Nguyễn Trãi không nghĩ rằng mình sẽ bị tru di tam tộc?

Lúc vào hang
Chỉ một nỗi đau nước mất
Chén rượu hoà nước sông
Cỗ xe cầu hiền thêm rộng
Hang đen thành bình mực lớn
Đau đáu dòng “ Cáo bình Ngô”…

Không ai biết mười mấy năm sau khi đất nước thanh bình
Người hoàng bào ngự ở Thăng Long
Kẻ lánh nạn về Côn Sơn ẩn dật.

Tôi về đây
Gặp cửa hang nhật thực
Một nửa thời gian đen
Một nửa không gian đen
Và lịch sử , cũng đen một nửa.

Nếu phải giảng cho con
Về các ông ngày đó
Tôi sẽ giảng sao đây?
Nên bắt đầu từ Lệ Chi viên?
Từ Bia Vĩnh Lăng?
Hay lại dắt con đi từ cửa hang này?


Vô Đền Sòng nghe hò sông Mã

Giọng hát như lên đồng
Giọng hát như có thần có thánh
Hồn sông từ hương khói bước ra
Đàn sáo song loan nhập vào hương khói
Dô khoan dô huầy!
Bè tôi qua mười bảy con thác
Tình tôi đẫm mười hai điệu hò
Giậm ván giậm thuyền vào nỗi nhớ
Mở chèo mở lái vào ánh trăng
Mắc tình duyên thuyền không mắc cạn!
Dô khoan đảo phách
Dô huầy trường ngân...
Âm vang nghìn xưa chặt cây chu đá lá chu đồng*
Âm vang Bà Triệu chém cá kình cá ngạc
Âm vang Lê Hoàn, Lê Lợi...
Dô khoan dô huầy!
B52 dải thảm làn ai
Thần sấm, con ma huỷ diệt sông Chu, sông Mã
Tình người Xứ Thanh vượt bể
Tình người Xứ Thanh lên ngàn
Dô khoan gạo ra tiền tuyến
Dô khoan đạn lên nòng
Dô huầy vượt chiếc khăn lau nước mắt
Dô huầy cho đủ nghị lực thắp hương hết những ngôi mộ nơi nghĩa trang liệt sĩ


Dô khoan dô huầy!
Người Thanh Hoá bước xuống từ đá vọng phu
Người Thanh Hoá bước ra từ hòn trống mái
Thành chim hạc bay trên mặt trống đồng
Thành Mai An Tiêm mở mang biển đảo
Thành thần Đọc Cước phân thân diệt bầy hải tặc
Dô khoan do huầy!
Khách thập phương về lễ đền Sòng
Mê mẩn nghe dân ca sông Mã
Lảo đảo lên đồng
Nhập hồn vào câu hát
Dô khoan dô huầy!
Dô khoan dô huầy!..
31.3.2011

Sông Mã vẫn chảy bên chái nhà ta
.
Sông Mã vẫn chảy bên chái nhà ta
Sợi dây đàn căng từ thời tiền sử
Kể cho ta nghe những khúc ca về máu
Máu đã sinh ra đất thế nào
Máu đã sinh ra tên làng tên nước
Không có máu thì các thày địa lý không có cách nào  nhìn ra
thế núi hình sông rồng cuộn hổ ngồi
Không có máu thì không có cách nào tìm ra huyệt đất
phát vương phát tướng
Máu kể về nơi những nghệ nhân chọn đất làm khuôn
Đúc trống đồng  dâng lên các vua Hùng làm Quốc nhạc
Kể về sự sạt lở của các triều đại
Bao nhiêu ấn tín , lâu đài thành trầm tích
trong giai thoại, ngụ ngôn, truyền thuyết

Sông Mã vẫn chảy bên chái nhà ta
Chiếc khăn cũ mèm lau mồ hôi hết thế hệ này sang thế hệ khác
Lau những ánh mắt mệt mỏi vật lộn trong cuộc mưu sinh
Lau những lưỡi cuốc, lưỡi cày mẻ quằn mòn vẹt tìm về hạt lúa
Lau những khuôn mặt tàn tro đốt rơm đốt rạ sau mùa
Làm rạng lên những nụ cười khô cằn lem luốc

Sông Mã vẫn chảy bên chái nhà ta
Tiếng nấc nghẹn của những con thác hắt lên da thịt nghìn năm
Những nỗi đau chưa tan xé vào ruột đất
Và những thứ chỉ còn là bong bóng
Chiếc bè gỗ quẫy đạp không muốn chết vì mắc cạn
Sợ chạm vô hài cốt những con thuyền
Con hến con trai đêm đêm ngoi lên thở trộm
nơi chôn rau cắt rốn của mình
Thỉnh thoảng vọng tiếng mõ dân chài thả lưới tìm hồi ức.

Sông Mã vẫn chảy bên chái nhà ta
Sông Mã vẫn chảy bên chái nhà ta…
9.1.2009


Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác gigửi bài
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét