Thơ
NGUYỄN LÃM THẮNG
.
MUỘN
Cũng đành xa cuộc tình xa
dòng sông hoài niệm chảy qua đời mình
còn gì giữa chốn phù vinh
một miền mây trắng chở tình bay đi
Nắng chiều mỏng cánh tường vi
cho se sắt một nỗi gì phôi pha
em về hun hút nẻo xa
ta về sông vắng chảy qua đời buồn
Cớ sao không trở lại nguồn
cho tình viên miễn cho hồn nguyên sơ
muộn rồi! héo cả giấc mơ
vầng trăng đã khuyết nỗi chờ trong nhau …
CÒN KHÔNG BỤI PHẤN?
Nếu khi đã mất điện rồi
Vi tính chỉ là cục sắt
Ngô Quang Tuấn
Sẽ có một ngày em hỏi tôi còn không bụi phấn?
có còn không phấn nhuộm tóc thời gian
ừ! em ạ! có thể là như thế!
nắng có thể xanh và nắng có thể vàng …
Rồi có lúc … và bây chừ đã có
nét bút đen viết lên bảng mi-ca
và giáo án đã mang màu điện tử
thời đại thông tin có bụi phấn bao giờ?
Và tôi biết sẽ còn nhiều câu hỏi
em hỏi tôi, tôi có thể trả lời
bút không bụi mà cuộc đời lầy bụi
tóc còn xanh mà năm tháng bạc rồi
Dẫu như thế … nhưng em ơi! bụi phấn
vẫn còn rơi trong nếp nghĩ con người
một màu trắng vẫn là tinh khiết trắng
đừng bao giờ đồng nhất phấn và vôi.
GIẢ THIẾT
Cứ yên lặng như bồ thóc
cứ nhìn nhau như nước qua cầu
như gió chiều cứ lướt qua nhau
như ly cà phê không đường đắng nghét …
Rồi có một ngày bồ thóc nảy mầm hoài niệm
rồi có một ngày nước xoáy chân cầu
rồi có một ngày gió thành bão mùa ngâu
rồi có một ngày giọt cà phê trên đầu môi ngọt lịm
Em có tin không?
Điều anh nói sẽ làm em nhớ
em có tin không?
em lặng lẽ ngồi nghe anh hỏi
em có tin không?
em khẽ gật đầu …
Điều có thể và không có thể
cứ đan xen trong nếp nghĩ cuộc tình
em như thế và không như thế
hệ quả cuối cùng là em-thuộc-về-anh.
ĐÊM BUỒN SỜ CÁI GÓT CHÂN
Đêm buồn sờ cái gót chân
gót dày, da đã mấy lần bong ra
mới hay, cũng một lớp da
khi dày trúc trúc, khi ra mỏng mềm
Gót buồn trách buổi trăng lên
nhắc mình nhớ thuở tuổi em vào rằm
bờ tre dấu mối duyên thầm
bước chân rón rén gai đâm hẹn hò
Rồi hôm gồng gánh tuổi thơ
mình đi biền biệt xa bờ tre xanh
từ cao nguyên đến thị thành
gót chân cũng đã mấy lần nứt ne
Lúc đi bộ, lúc đi xe
lúc mang dép lốp, lúc khoe giày bò
gót buồn nhiều lúc nằm co
nhớ trăng, nhớ buổi hẹn hò làng quê
… Heo heo cái rét ùa về
chiếu chăn co dúm, gót tê tái sần
mình đi chưa hiểu gót chân
gót chân đã thấu rõ thân phận mình./.
.
THƠ NGUYỄN LÃM THẮNG
NGUYỄN VĂN HÒA, ĐỌC CHỌN
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét