Thơ Châu Hồng Thủy
.
TẠ LỖI MẸ QUÊ HƯƠNG
Tuổi bốn mươi vẫn còn mải lãng du
Vẫn háo hức dầm chân trong gió tuyết
Làn điệu chèo, câu dân ca quan họ
Là mạch nguồn ngọt mát tuổi thơ tôi
Giờ ngủ quên trong những băng cát -xét
Trong mê cung nhạc giao hưởng xứ người
Tôi đã quen vị bánh mì bơ sữa
Nổ sâm-panh thay pháo mỗi giao thừa
Không nhớ nổi mùi hương chùm thiên lý
Mẻ ốc nhồi nấu canh chuối mùa thu.
Chợt đêm nay hiện về trong giấc ngủ
Chiếc chậu sành tí tách giọt mưa rơi
Mái tóc mẹ đã thêm nhiều sợi trắng
Chuối vườn xưa bão xé tướp tơi bời...
Một tiếng quạ, cửa sổ mờ giá buốt
Trắng âm thầm, trơ trọi dãy bạch dương
Tay úp mặt thầm thì trong gió tuyết
Xin ngàn lần tạ lỗi mẹ quê hương
Mátxcơva
VÔ ĐỀ 1
Đất se buồn khi trời chớm tàn thu. Sầu vũ trụ hóa thân vào cây cỏ. Hàng bạch dương đã ngả màu vàng úa. Những “tờ phong”* đỏ sậm những con đường. Thu chưa tàn đã thấm lạnh tha hương. Ta ngơ ngác giữa bạn bè mới-cũ. Dẫu cà vạt, com lê , vung tiền qua cửa sổ , trong dáng đi vẫn in dấu nghèo hèn. Mini juyp và thoa phấn bôi son, chưa xóa vết lội bùn chân nứt nẻ. Bao sinh viên trả môn thi ngoài chợ. Ca sĩ già vẹo cổ hát tình ca, trong tiệc cưới và trong tửu quán. Ta di-gan giữa những người da trắng. Ta di-gan giữa đồng loại của mình.
_________________
*Cây phong mùa thu lá đỏ
Mátxcơva
VÔ ĐỀ 2
Đi tìm Chúa lại trở về hỏi Phật. Vẫn nguyên khối trong lòng ta day dứt. Ta là ai ở trên cõi đời này? Bao ước mơ gãy cánh giữa đường bay. Tham sân si dìm ta vào bể khổ. Cõi Niết Bàn hoặc Thiên Đường xa quá. Bốn mươi năm hồn thanh khiết nát nhàu. Linh hồn ta, rồi Ngươi sẽ về đâu? Chưa đủ ác để rơi vào Địa ngục. Chưa thanh cao thánh thiện để thiên thần. Chưa anh hùng nghĩa hiệp dám xả thân. Nhưng đã đau cùng nỗi đau đồng loại. Ta bé nhỏ làm sao mà cứu rỗi, những sinh linh hồn lạc lối cõi trần? Những kiếp đời đói rách lang thang, ta bé nhỏ làm sao mà san sẻ? Chưa mang nổi một trái tim Cứu thế, đã còng lưng dưới thánh giá tim mình.
Mátxcơva
Thơ Châu Hồng Thủy/ Nguyễn Anh Tuấn đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét