Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Thơ VŨ BÌNH LỤC

Lê Vĩnh Ngọc - Thiếu phụ bên hoa hồng, 1992, sơn dầu trên vài, 80 x 60
THƠ TÌNH KHÔNG CÓ TUỔI
CỦA VŨ BÌNH LỤC

HÔN
.
Chiếc hôn anh sà xuống môi em
chỉ còn gió chuốt lời ca của gió
tí tách hương chiều lăn trong cỏ
dâng lên từng giọt nắng ngọt ngào…

Mùa xuân thơm một nét chiêm bao
Phơn phớt thắm miên man sờ chẳng thấy
gió gọi gió
gió gọi hương thức dậy
xôn xao chiều
chếnh choáng cả trời xanh

LỖI NHỊP CA DAO

Rồi sẽ có ngày ngược về quê cũ
nhặt lấy tiếng cười xanh vắt tuổi thơ
rồi sẽ có ngày gom bao thương nhớ
chắt ra câu hát tím trời như mơ

rồi ra đứng đợi
rồi ra ngồi chờ
gốc đa bóng trúc nghe người ầu ơ
lỡ bước một chiều ngẩn ngơ một kiếp
trăm năm thì ngắn
một ngày dài ghê

cái đêm giã bạn dối giăng đường về
gió vàng hiu hắt níu người si mê
những lời đinh ninh buộc vào giải yếm
trăm năm thì ngắn
một ngày lê thê…

NỤ HÔN THỜI MỞ CỬA

Thời mở cửa
tình yêu mở cửa
công chức hôn nhau mắt liếc đồng hồ
nụ hôn hợp đồng
trái tim ngủ vùi trong lồng ngực giá băng

HÁT RU MIẾNG TRẦU

Miếng trầu là miếng trầu hôi
quả cau còn bé bình vôi vội già
đa mang từ thuở ông bà
têm vào cay đắng quệt ra đãi đằng…

Miếng trầu là miếng trầu hăng
đã têm cánh phượng lại trong cơi vàng
nâng niu một khối mơ màng
biết ai quân tử người phàm mà trao?

Miếng trầu là miếng trầu say
công cha nghĩa mẹ ơn thầy…bấy nhiêu
phận truân chuyên mỏng cánh diều
bao giờ có gió mà liều buông dây?

Miếng trầu hôi miếng trầu cay
trộn sương với nắng trộn ngày với đêm
kìa ai chân cứng đá mềm
sao cho trong ấm ngoài êm… hỡi người!

Thương nhau vun sáu thành mười
ghét nhau cơi bạc trầu tươi chẳng màng
ghét nhau chung ngõ chung làng
miếng trầu không thắm môi nàng môi anh

Lời yêu chôn xuống vại sành
xông hương gột lại mà giành tặng nhau
dây trầu quấn lấy thân cau
đá tương tư đá lắc đầu…à ơi!

XA
.
Mai rồi em ơi ta xa nhau
Chút thôi nước chảy qua cầu
Người ôm sầu hận về xa xứ
Ngồi tựa cành trăng đến bạc đầu


LÊN SÀI SƠN HÁI LỘC
.
Giêng cứ nõn ngây thơ lộc nõn
em xinh tươi cành biếc xinh tươi
tóc đuôi gà khẩy trêu ngươi
long lanh đôi giọt mắt cười long lanh

Ngàn bậc đá mòn xanh bước đá
lối lên chùa ai thả bùa yêu
bùa yêu giăng mắc sương chiều
mới hay cửa Bụt cũng nhiều nổi lênh

Hang Cắc Cớ chênh vênh tiếng gió
cỏ Sài Sơn lấp ló xanh rì
mùi xuân quấn áo xuân đi
tay nâng lộc nõn lo khi cành già…

VỢ GIẬN

Thơ tình tôi viết lăng nhăng
những mây quấn gió, những trăng ngậm buồn
đôi khi tứ lạ trào tuôn
tôi vung bút tả nụ hôn quá liều…
hôn ai tím tái mây chiều
nắng mê mẩn nắng, tình điêu đứng tình
để ai giấu bão trong mình
bát canh chẳng ngọt, rượu bình cạn khô
lời yêu buông hững buông hờ
biết đâu bể Sở sông Ngô vơi đầy?
tội tình chi nỗi gió mây
đã hao vẻ thắm lại gầy nét xuân
trời tây gió giục mây vần
làm sao quạt gió? Sao cầm được mây?

THỊ MẦU

Dài xuân rúc rích Thị Mầu
Chao ôi con mắt dao cau chết người!
Yếm đào mười tám đôi mươi
Đong đưa thưa thốt hoa cười thắm duyên
Lẳng lơ đây với thuyền quyên
Quạt bay hết mọi ưu phiền trong nhau
Một cười một trắng phau phau
Mặc đời, em cứ Thị Mầu kiêu sa…
Kìa ai mớ bảy mớ ba
Cho ta nát ruột cho ta tan lòng
Đất trời như có như không
Nghìn xưa dày mỏng hát cong chiếu chèo.

ĐẮM ĐUỐI

Nàng nhìn tôi biếc xanh
đắm đuối
Ông trời không nói
tôi
như con gấu ngủ đông
chợt thức
xuân về…

HƯƠNG QUÊ

Buôn Ma…lạc lối mà Ban Mê…
Nắng mật
Sầu riêng thơm bốn bề
Chiều tươi phố chợ đầy hoa trái
Em về
Thơm nức hương quê

Buôn Ma Thuột 98

VẮNG VỢ

Vắng vợ
ta tập tàng lang thang
lang thang
lâu
cũng hóa ra nhàm
qua quít bữa thơ vơ bữa gió
đọc chán
rồi ôm cái gạt tàn…

TRĂNG NON

Một mảnh trăng tươi treo giữa thu
long lanh đầu núi tiếng chim gù
sớm mai dường tiếc trăng tre trẻ
vãi lên trời vàng cúc tương tư

KHÔNG ĐỀ

Miệng vô tư hát mắt say cười
bữa tiệc đêm nay chật chội người
nào biết mâm vàng gieo tiếng ngọc
ý tình… em có gửi riêng tôi?

TĨNH VẬT

Vội vàng
Anh đến rồi đi
Lạnh lẽo bông hồng ngẩn ngơ giá sách
Lời tỏ tình lặng thinh hóa thạch
Ban mai tia nắng vút qua rèm…

VŨ NƯƠNG(*)

Chồng vắng
ôm con
mình với bóng
đêm sâu
cười khóc với chao đèn
miệng lưỡi hờn ghen oan khó giải
thương người
ai vớt nỗi đau lên?

Nhân vật trong truyện “Người con gái Nam Xương” của Nguyễn Dữ

CẠN

Khi trời đã cạn mưa ngâu
khi người cạn nỗi nhớ nhau
còn gì?

TRĂNG TAM ĐẢO

Mũm mĩm trăng thu chín giữa trời
sương thu lãng đãng nhạt thu rồi
người lên Tam Đảo chao bóng nguyệt
vớt được vầng trăng ai đánh rơi…

THÔI NÀO

Thôi nào uống nữa chi em
vài ly rượu đắng chửa mềm môi đâu
biển đời ai biết nông sâu
mà đăm đắm mắc mồi câu bóng mình?

GIÁ NHƯ

Trái tim chưa nhịp thành lời
nên em lãng đãng chân trời xa xăm
giá như anh hóa vầng trăng
rơi vào nỗi nhớ cho đằm thuyền ai

NGU NGƠ

Em bắc cầu giải yếm gọi người sang
anh ngu ngơ ngại ngùng không dám bước

Bên này sông
Trương Sinh chìm dần trong nuối tiếc
em mây biếc phía trời xa…

QUY NHƠN

Xa em
một mình anh với biển
thả mơ màng biển biếc Quy Nhơn
muôn sóng dạt dào hôn mãi mòn môi cát
Sao bằng dào dạt lòng ai với ai…

MƠ GẦN MƠ XA

Hôm nao lất phất đuôi gà
Mắt đen hạt nhãn ông bà quý yêu
Vô tư bắt bướm đuổi diều
Nhảy dây quàng cả mây chiều vào em

Đôi tám má núm đồng tiền
Cái mắt lúng liếng cái duyên mặn mà
Nếp riêng giấu nhụy trong hoa
Mặc trăng gió mặc người ta ỡm ờ

Ba mươi tình đã vương tơ
Cò con níu ríu cơn mơ mỏng dần
Áo cơm xô lệch chiếu chăn
Mười phần xuân chắc ba phần vơi đi

Bốn mươi xuân cũ dậy thì
Tiếc đêm ngắn giận người đi lâu về
Heo may quét rạn chân đê
Gió non khua vỡ tứ bề giăng sao

Ngũ tuần ra đứng cầu ao
Vén khăn khỏa nỗi chênh chao một mình
Ghen thầm cái bóng trúc xinh
Lá xanh tưới nát sân đình mà đau

Nghe trời rầu rĩ mưa ngâu
Gió xuân thổi rạc mái đầu điểm hoa
Lắng lòng nghe sấm tháng ba
Tiếng gần thì nổi tiếng xa thì chìm…

MẬT CỦA TRỜI

Anh uống môi em uống mật của trời
những giọt ngọt ngào em trao em tặng
mùa xuân
chín muôn hồng ngàn thắm với mật của trời…
anh hóa trường sinh

.
Thơ Vũ Bình Lục/ Tác giả gửi bài
  nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét