Thơ
NGUYỄN MINH KHIÊM
NGUYỄN MINH KHIÊM
ĐA NGHÌN TUỔI
Như một pho tượng vỡ
Đầy mình u trếu phơi
Tạc một khối trầm mặc
Xóc ngược lên vòm trời.
Cái gì biếc đã biếc
Cái gì rơi đã rơi
Bão cũng không rung nữa
Sấm sét lữa ra rồi.
Bầy trâu bò bùn đất
Thỉnh thoảng vào cạ lưng
Lũ trẻ con nghịch ngợm
Quất lên trăm dấu thừng
Chẳng mong gì chiếc biển
Mũi đinh nhói ruột mình
Đa mới thành nghìn tuổi
Đa mới thành thần linh.
LỐI PHẬT
Rẽ ra một lối giữa sương khói
Ta lên chót vót gặp người xưa
Truyền thuyết bao đời nhuộm Yên Tử
Tre trúc nghìn năm đứng thiền mưa.
Tiếng mõ nát cả tâm can mà mây gió
không vết xước
Núi cao trăm ngọn tướp một vùng
Dấu gậy thôi miên từng bậc đá
Mang mang lời kệ mở thinh không.
Một lối vừa đủ để ta vào cõi Phật
Vừa đủ để ta đến chân kinh
Vừa đủ để ta không vướng bụi
Vừa đủ để ta tới chính mình.
2004
ĐỒNG LÀNG
Đường cày cong nghìn tuổi
Giờ vẫn còn tập đi !
Bờ ruộng dày kỷ niệm
Vẫn không tên họ gì .
Nhặt lại mình rơi rụng
Dưới những liềm hái xưa
Quang gánh về đâu hết?
Không một lời tiễn đưa.
Cò bỏ quên câu hát
Bay về thời xa xăm
Ngồi nghe rơm rạ kể
Sử thi làng nghìn năm.
7-2007
Thơ Nguyễn Minh Khiêm/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét