Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

Thơ QUANG CHUYỀN

Thơ
QUANG CHUY
ỀN
.

ĐỜI THƯỜNG LÀ SỐ LẺ

Đời thường là số lẻ
Muốn có đôi
Phải ghép lại mới thành

Trời sinh anh
Số một
Bảy vía trời dành
Em hơn anh
Vía được mang chín số

Ta sống trong đời
Là hành trình kiếm tìm một nửa
Cái thiếu hụt
Thường khiến ta đau khổ
Phía chân trời đơn lẻ vầng trăng
Đơn lẻ mặt trời
Tìm nhau bất tận

Có thể là buồn đau
Có thể là nhầm lẫn
Em đến với anh
Thành số chẵn
Hạnh phúc mỉm cười…

Kết thúc cuộc đời
Ta đón nhận
Một cây nhang
Một nải chuối trên mâm
Một bát cơm
Một quả trứng
Một mặt trời lặn
Một vầng trăng lên

Ta chợt thấy cõi đời
Bắt đầu thường số lẻ
Nhận biết điều này
Có đúng không em ?...

Tân Bình 2012

BẾN XƯA

Thuyền xưa đậu ở bến này
Người xưa chèo lái đưa ngày qua sông

Mái chèo khuấy đục hừng đông
Mẹ tôi sang chợ gánh gồng tiếng rao

Dòng sông có tự khi nào
Đò đem trăng khuyết neo vào bến quê

Tôi đi từ bấy chưa về
Thành ra lỗi một lời thề với sông

Người xưa thì đã theo chồng
Còn đâu đò chở những dòng ca dao

Cầu vồng bắc nối chiêm bao
Bến quê từ ấy khuất vào dòng sông

Tôi tìm bến cũ, người không
Chỉ nghe sóng vỗ phập phồng bãi xa…

Xuân 2003


LỬA TRONG THAN

Trong than có lửa- dấu mình lặng im
Lửa luôn ấm áp- ở nơi người tìm

Trong than ém lửa- lửa hình trái tim
Muốn cho lửa sáng
Tự mình cháy lên !

2012

NHỠ NHÀNG
Cho H

Mẹ đường mẹ, cha đường cha
Ai đi đường nấy… con ra nỗi này
Có cha, có mẹ đủ đầy
Sao con gánh tháng, cõng ngày mồ côi ?...

Nhìn đêm con gặp trăng trời
Thấy trăng lặn khuất về nơi không rằm
Sáng chiều nắng viếng, mưa thăm
Mắt con thường ướt giọt thầm nước rơi

Nghẹn ngào con gọi: Cha ơi
Bóng cha khuất bóng với người tìm cha…
Ngẩn ngơ con hỏi ông bà
-Mẹ con sao chẳng về nhà với con ?...

Từ ngày môi mẹ nhòa son
Tóc cha nhuốm bạc nỗi buồn thế gian
Đời con lỡ một nốt đàn
Buông ra từ nhịp nhỡ nhàng… mồ côi

Thu 2010

NỬA TRỜI TRĂNG KHUYẾT
Kính tặng gia đình người mẹ mất con

Từ ngày vắng bặt tin anh
Hình như một nửa trời xanh nhạt màu
Chiến trường khuất nửa xa sâu
Mây đêm vương nửa khuyết vào vầng trăng

Nhà ta nửa lệch, nửa bằng
Nắng chêng nửa sáng, sương giăng nửa chiều
Cây nhang cháy nửa liêu xiêu
Tóc em nửa bạc vì nhiều buồn đau

Mẹ ngừng nhai nửa miếng trầu
Lặng nhìn tấm ảnh nửa màu phôi phai
Thương con lòng mẹ chia hai
Nửa sau khung cửa, nửa ngoài mái hiên

Ruộng nhà hai nửa mùa chiêm
Nửa phơi nắng hạn, nửa chìm lũ mưa
Thiếu người cày sáng, cuốc trưa
Khuyết, tròn hạt lúa nửa mùa trồng gieo

Nhà chia nửa sáng, nửa chiều
Mới qua được nửa kiếp nghèo rạ rơm
Giá mà còn đủ mặt con
Mẹ đâu nên nỗi nửa buồn, nửa lo

Nửa đêm nghe gió trở mùa
Nhớ, thương hai nửa, lạnh lùa vào tim
Trăng mây nửa nổi, nửa chìm
Nửa đi xa khuất… nửa tìm bóng nhau…

Đêm cuối 2009

NỢ

Giọt mưa mắc nợ dòng sông
Dòng sông mắc nợ cánh đồng phù sa
Cánh đồng mắc nợ lá, hoa
Lá hoa mắc nợ người và đất đai

Hôm nay mắc nợ ngày mai
Thời gian mắc nợ tay ai gieo trồng
Bàn tay mắc nợ cõi lòng
Bao nhiêu cái nợ mà không thể đòi

Từ ngày em mắc nợ tôi
Em trao phía lở, phía bồi dòng sông
Em trao cả cái phập phồng
Em trao cả lối đi vòng trăng đêm

Từ ngày tôi mắc nợ em
Sao tôi cứ ngỡ ánh đèn là sao
Nợ nần cả giấc chiêm bao
Đêm trôi, ngày lặn khi nào trả xong ?

Xưa nay cái nợ đi vòng
Những ai nặng trĩu nợ lòng… như tôi ?...

Đầu thu 2010

Ở NƠI… LÀNG ẤY !...

Ở nơi thiếu vắng đàn ông
Như nhà thiếu cột, như sông vắng thuyền
Ở nơi thừa thãi trinh nguyên
Là nơi gái hóa thành tiên cõi người

Đũa đôi mà chả thành đôi
Mâm cơm kê lệch, chỗ ngồi để hoang
Chỉn chu cũng hóa hoang toàng
Là làng sao thiếu hồn làng… người ơi !...

Thương thay kiếp trẻ chào đời
Mồ côi từ ở bụng người mang thai
Làm cha… bé ấy… là ai ?...
Cái câu hỏi… cứ giằng dai nỗi niềm…

Đời người đau đáu triền miên
Chiến tranh mòn khuyết trăng liềm trời cao
Có trầu đời thiếu quả cau
Người tan phía ấy… người đau nẻo này ?...

Ở nơi âm khí giăng dày
Dòng sông vỗ sóng hao gầy chảy qua
Ở nơi thiếu vắng người cha
Người ơi… làng ấy… có là… làng không ?...

Tân Bình thu 2010

TRỞ LẠI CÁNH RỪNG

Tôi trở lại cánh rừng thủa trước
Kí ức một thời chìm lấp sau cây
Dưới lớp lá
Nơi nào in chân bước
Ngã bao nào…
Tôi với bạn chia tay…?

Đâu khoảng suối kỳ lưng nhau tắm táp
Đâu chạc ba cây mắc võng, treo nồi
Đâu bãi khách trăng soi tìm mái lán
Đâu con đường ba lô cõng mưa rơi ?
Và đâu nữa đêm đất rừng chảy máu
Bom phạt, cây tan, dép mũ lạc người…
Cả bia mộ cũng lạc tên tuổi bạn
Chỉ đất còn lưu giữ dáng người thôi…!

Rừng ơi…
Bạn ơi…
Tha lỗi cho tôi
Chẳng kịp nhớ nơi bạn từng nằm lại
Cây thay lá để cho màu xanh mãi
Ta mất nhau rồi
Còn lại rừng thôi…

Ngược đường về
Kí ức xa xôi
Thấy thấp thoáng
dáng người
Trong mây trắng
Nghe đâu đó
ai cười bên suối vắng
Ngã ba nào…
tôi với bạn chia tay…?

Quảng Đà 1974 – 2003

TỰ VẤN

Tôi vơ vẩn và nhiều khi tự hỏi: Cái của mình liệu có thật
mình không ? Như tia nắng kia lòng tay thường nắm. Tan về
đâu khi đêm đến phập phồng ?

Tôi lại hỏi gió ơi em có thật ? Hình dạng em đâu sao chẳng
thấy bao giờ ? Gặp lá rung cây, gặp mây đi đến. Để biết rằng
với gió chẳng là mơ !

Và cứ thế tôi lơ vơ tự hỏi: Ai ở đời cầm giữ được thời gian ?
Tôi đang tự rơi… mà nào có biết: Đời buồn vui như âm vọng
cây đàn…

Những câu hỏi cứ trôi vào im lặng. Như câu thơ… liệu có
thật là thơ ? Như cốc nước… tháng ngày tôi uống. Liệu tay
mình có giữ được giọt mưa ? …

2012

VẨN VƠ LUẬN LÝ

Lúa vẫn là cây lúa
Dẫu lai ghép mùa, chiêm
Lửa vẫn mang màu lửa
Cháy lên từ đá, diêm

Em vẫn mãi là em
Dẫu kẻ mi, nhuộm tóc
Anh vẫn mãi là anh
Bước đời đi khó nhọc

Tất cả như vốn thế
Biển chiều dâng sóng triều
Đã sông thì ra bể
Có tình thì đến yêu..

Xuân 2009
.
Thơ Quang Chuyền/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét