Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Thơ Bùi Kim Anh


Thơ
BÙI KIM ANH
 .
đêm trung du

tìm về cha nơi mảnh đất trung du
hàng cọ xanh và con đường lầm bụi
cha ở cõi nào
người đàn ông nhiều vợ để nhiều con để cô đơn chùm lên tuổi già và cái chết
những đứa con theo tình cha dạt về đôi ngả theo tình cha thiếu thốn ân cần
                                  
không còn ở nơi đây đâu
không còn ở nơi đấy đâu
người đã rời xa lãng đãng hồn không còn căn nhà xưa về được nữa
tình phụ tử pha thời gian luễnh loãng khói hương

hàng cọ thâm thấp để chùm hoa nắng dọi ngả sắc vàng
nỗi nhớ đã buông thời non dại
côi cút lần theo hương hoa đêm
côi cút đặt giữa hai người đàn ông và đàn bà
tìm nơi cha vòm cọ xanh rủ
tìm nơi cha lạnh vết tháng năm
sẽ không có giá như nếu ân hận kéo ta về quá khứ
và mẹ cha không đôi nơi
ta trẻ thơ và ta nhuộm đen màu đêm sương phủ
ta suốt đời mồ côi

vấn vương dại khờ

ta thương mỗi chiếc lá khô
thương câu thơ cứ bơ vơ một mình

ta thương một vạt hoa xinh
mong manh chẳng biết tên mình là chi

dại khờ lan khắp lối đi
tím li ti trắng li ti cả đời

chẳng ai lạc chốn thảnh thơi
tự nhiên hoa cỏ đan lời gió sương

giời quên rắc hạt bên đường
giời quên tên để vấn vương dại khờ

nhặt hoa cắm vào trong thơ
ta thương hoa lại ngẩn ngơ thương mình

tháng năm rơi

xa vậy ư ta một mình tìm nơi biển lặng
bãi có dài đâu chỉ phủ yên cát trắng
ta một mình tìm trong con sóng
và mặt trời từ phía tạnh mây

Côn Đảo trong xanh nắng dọi
bao nhiêu sóng nối về ký ức
bao nhiêu sóng lênh đênh vọng lên tiếng gọi
ở lòng nước sâu đá dội
sóng hãi hùng quên đếm tháng năm rơi

đá lăn xuống và người lăn xuống
hai  mố cầu chất nặng xác thời gian
bãi sọ người tàn im  hương khói
biển hồn nhiên vỗ nhịp
đảo hồn nhiên ngút ngát xanh trời

những con số tưởng chi ly
những con số chỉ là ước đoán
những con số để người sau nhớ lại
linh thiêng hồn an ủi
linh thiêng hồn thoát kiếp trần ai

mịn màng thế và trong trẻo thế 
nước và cát và trời mây Côn Đảo
dấu máu xương mướt mát bóng bên dường
nghĩa trang Hàng Dương những bia mộ không hiện lên danh tính
nghĩa trang Hàng Keo im lìm cỏ
phảng phất về tướp táp gọi gió sương

sóng hãi hùng quên đếm tháng năm rơi
lẩm nhẩm tháng năm cây và cỏ biết làm sao đếm
chỉ một nén hương thắp giữa trời khói tỏa
một lời thơ vái cõi lặng vô hình
lời cầu xin chắp lại những cầu xin…


không bao giờ lặp lại

hoa hồng ư có quá nhiều màu quen thuộc và mới lạ
hoa cúc ư vàng của nắng trưa hay đã ngả chiều
ta là kẻ ngu dốt khi đứng trước quầy hoa
không biết nên chọn cho mình một màu hoa ưa thích
ta là kẻ tột cùng ngơ ngẩn
đứng giữa đường giữa chợ
không biết nên rẽ lối nào gần đến nơi cần đi

mỗi ngày quanh ta bao đổi thay
cái tốt và cái xấu không lặp lại
trái đất mỗi ngày nóng lên và tai họa
chẳng làm được gì đâu những điều ngoài tầm tay với
mùa thời gian tiếp nối và không bao giờ lặp lại

hôm qua nói chuyện với một người không thích
hôm nay nói chuyện với một người xa lạ
và khi một mình ta nói với chính mình
vẫn như thế chẳng có gì lặp lại
thời gian quấy đảo và thời gian pha loãng
những gì ta có hôm nay rồi sẽ đi qua
buồn phiền hay tuyệt vời rồi cũng đi qua
chẳng biết nên nuối tiếc hay mừng vui được nữa
ta sẽ ôm nhau òa khóc hay òa cười
ta sẽ nói nhau những lời mát mẻ hay những lời tử tế
có thể như thế chất thêm bực dọc hay giải tỏa ấm ức
chỉ biết không có gì lặp lại dù ta cố diễn lại từ đầu
để đến giờ đã định đốt một cây nến và ba nén hương bật lên một tiếng thở dài hay lạnh ngắt
thời khắc cuối đời chẳng biết và không lặp lại
có cầm kịp mảnh giấy và cây bút ghi cảm xúc trên đường đi
và ta sẽ đốt cho tàn tro bay ngược về cõi thế
chỉ có điều này chắc không lặp lại


Thơ Bùi Kim Anh/ Tác giả tự chọn
nnb vi tính giới thiệu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét