Thơ
NGỌC TÍNH
NGỌC TÍNH
MONG MỘT TIẾNG CƯỜI
“buổi đi kén kéo tơ tằm
ngày về rối sợi trăm năm. .. xa người!"
Thơ Vũ Miên Thảo
Xa người buồn lắm người ơi
Màu hoa phai nhạt chơi vơi tấc lòng
Ngày đi vướng sợi tơ tằm
Ngày về tóc đã hoa râm mái đầu
Bốn mươi năm ấy là đâu?
Một mùa nước nổi trắng màu mênh mông
Nón nghiêng em đứng, em trông
Ngày xưa là thế, giờ mong tiếng cười
Ngày về xa lắm người ơi.
TN 9-9-2012
GẶP LẠI TRONG MƠ
Duyên cũ tan theo gió
Anh thầm đau và nhớ
Thổn thức lẫn ngẹn ngào
Tình đầu đâu dễ bỏ
Đôi lần muốn tìm nhau
Nên chốn xưa về lại
Phố xưa, người xa ngái
Liễu thầm thì ru mưa
Bao kỷ niệm ngày xưa
Chông chênh cùng năm tháng
Chỗ ngồi xưa lạnh vắng
Qua mấy mùa chia xa
Đời như gió thoảng qua
Nhưng tình anh còn đó
Như giấc mơ để ngỏ
Mộng cũ với người xưa.
TN 4-9-2012
Thơ Ngọc Tính/ Tác giả gửi bài
BNN vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét