Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Thơ Mai Nam Thắng

Thơ
Mai Nam Thắng

ĐT: 09133 67743
E.mail: mainambqd@yahoo.com

Tiếng họa mi ở thành Bam (*)

Không thể khủng khiếp hơn:
Cả thành phố lật nhào
sau cú rùng mình tạo hoá
Hai mơi ngàn...
Ba mươi ngàn...
Năm mươi ngàn...
Còn ai nữa?
Những giấc ngủ bị đánh tráo lúc nửa đêm!

Không thể kỳ diệu hơn:
Khi những cánh tay bới tìm sắp chạm vào tuyệt vọng
Bỗng lắng tiếng họa mi rót ra từ khe hở mảng tường
Mảng tường lấp dưới ngổn ngang đất đá
Tiếng chim dắt những bàn tay cứu hộ
Chạm vào tiếng khóc trẻ thơ...

6 tháng chào đời
72 giờ vùi trong thảm họa
Nát - sim ơi!
Trái đất chúng ta vô cùng bé nhỏ
Nên tiếng khóc của em cả thế giới đều nghe
Và tiếng hót họa mi cả loài người ngưỡng mộ

Không phải tiếng hót như ngọc trai rót vào đĩa sứ
Ngày ngày đánh thức bình minh!
Không phải tiếng hót bình yên
trên những cánh đồng ngũ cốc
Những toà tháp nguy nghi soi bóng Lưỡng Hà...
Náo nức phiên chợ Ba Tư
Thành phố hai ngàn năm cổ kính...

Tiếng rên xiết của mùa Đông định mệnh
Mọi thân phận đều mỏng manh trước bạo lực siêu phàm!

Phép lạ nào che chở họa mi?
Phép lạ nào che chở Nát-sim?
Phép lạ nào cứu rỗi những con tim hận thù,
những cái đầu bốc lửa?
Cả nhà Nát-sim chẳng còn ai nữa
Một thảm họa thành Bam đã quá sức chịu đựng
của con người!

Cầu cho trái đất nơi nơi

“Trẻ em hát, trẻ em cười”...(**)
Và yên ả họa mi lảnh lót!
...............................
(*) 72 giờ sau trận động đất ngày 26-12-2003 tại TP Bam (I-ran),
Một em bé được cứu sống nhờ tiếng họa mi dưới ngôi nhà đổ
(**) Lời một bài hát của trẻ em Việt Nam


Đồng cảm Ea Sola (*)

Tất cả đã cũ xưa:
Khổ cực
Buồn đau
Niềm vui
Hạnh phúc...
Cả bộ com-lê và chiếc mũ phớt
Trên chiếc ghế chứng nhân trễ nải
Vô danh...

Tất cả còn mới tinh:
Tiếng khóc cơn dông!
Giọng cười nắng quái!
Kèn đám ma và xập xình nhạc cưới
Bóng hoàng hôn xô lệch
Nát nhàu!

Và ta thấy làng ta đêm nguyệt thực
Máu ròng ròng tưới đẫm gốc đa
Và ta thấy làng ta sau bão quật
Cò tấp trắng đồng...
Quạ nhớn nhác cầu ao...

Kìa mẹ ta tất tả áo nâu
Mắt hoang hoải tìm gì trong ánh chớp?
Cha trốn sưu
Anh trốn mùa quân dịch
Chị trốn tuổi mình trong tiếng mõ vô vi...

Xin đừng cắt nghĩa điều chi:
Nhịp trống dập dồn?
Quay cuồng vũ điệu?
Hãy lặng im “Khúc nguyện cầu” vĩnh cửu
Mỗi cuộc đời trắng rợn một miền yêu!
..........................................
(*) Người Pháp gốc Việt,
tác giả vở kịch múa “Khúc nguyện cầu”

Vị Xuyên có thể…

Đường nhựa thênh thênh
Xe lao vun vút
Từ cầu Yên Biên chỉ vài mươi phút
Phố xá dập dìu theo sát đườn biên
Có thể thông hành Bằng Tường, Côn Minh…

Có thể bác tài quen đánh hàng trốn thuế
Một thời đèn gầm sấp ngửa Làng Ping?

Có thể đám cửu vạn trần lưng
Một thủa lặc lè ba lô ngược chốt?

Có thể cô hướng dẫn viên xinh đẹp
Không biết những địa danh Cót Ép, Đồi Đài?
Những Tổ Chim, Hang Dơi, “Lò vôi thế kỷ”?…

Có thể là chẳng thể trách ai…

Vỵ Xuyên chiều thanh thản sương bay
Núi vẫn đứng trầm ngâm chứng tích
Sông vẫn ngầu quặn khúc quanh co
Lau vẫn trắng bời bời suy vấn
Gió cay cay khói bếp Làng Lò…

Hoa dong riềng

Cho em gái Hồng Cảnh

“Trăm hoa đua nở tháng giêng...”
Sao hoa dong riềng chọn tháng Mười Một?

Tháng ấy quê ta đất trời sùi sụt
Lộp bộp lá vườn...
Tí tách giọt tranh...
Con cúi ra đồng dắt theo củ dong riềng lấm láp
Cái xắc đến trường mang theo củ dong riềng luộc sượng
Vạt dong riềng theo cái rét mà vơi...

Mà sao cứ trổ hoa dong riềng ơi!
Lấp ló như búp lửa ngày đông
Hồn nhiên như con chuồn chuồn ớt
Nồng ấm như miếng trầu...

Cho bím tóc cung quăng như chú chào mào
Một sớm mai vụt thành thiếu nữ
Bông hoa vườn thôi không cài đầu nữa
Đến một ngày tiễn em sang sông

Vẫn màu hoa như búp lửa ngày Đông
Hong tóc mẹ ngả vào sương trắng
Vẫn áo nâu tảo tần mưa nắng
Em nhận về dáng mẹ mùa xưa

Hoa dong riêng ơi!
Bao năm xa quê
Mỗi mùa Đông vẫn thắc thỏm lo về
Vạt dong riềng nhà mình thất bát...

Bác lao công

Đeo khẩu trang nên chào bằng mắt
Người già đôi khi gật gật
Bọn trẻ lắm lúc vô tâm
Khen thưởng quí, năm...
Chẳng nghe ai nhắc!

Ba mươi năm
Những hành lang bằng mấy vòng trái đất
Sáng sáng...
Bắt đầu từ tầng cao nhất
Những nhát chổi:
Dứt khoát như lời chối từ
Đúng hẹn như chiếc đồng hồ
Nem nép như người mắc lỗi...

Ba mươi năm mấy ai chào hỏi
Bỗng một hôm ngơ ngác nhìn nhau:
Bác lao công đâu?
Vắng một ngày người người nhớn nhác...

Đầu giường chẳng phong bì, quà cáp
Ơn trời cơn nóng lạnh qua mau
Sáng nay
lại lách cách xô, chổi, khăn lau...
Cắm cúi ngược cầu thang
Bắt đầu từ trên xuống!

Cây lộc vừng bến quê

Bến sông quê có cây lộc vừng
Làng gọi cây mưng
Gốc cổ thụ bao đời thân thuộc

Tháng Giêng rét đài…
Tháng Hai rét lộc…
Mạ nón cời ngoi ngóp cửa sông
Gió run run… cành mưng gầy lay lắt!

Tuổi thơ con qua bao mùa giáp hạt
Bao mùa đắng chát đọt mưng
Lớn theo trai làng phiêu bạt
Cuộc mưu sinh xuống biển lên rừng

Có nỗi nhớ Giêng Hai cây mưng trổ lộc
Tháng Mười buông những chùm đèn lồng
Hoa rắc như mưa… hoa trôi bềnh bồng…
Em ra múc nước sông làm sao quẩy hết?

Bao năm bôn ba nẻo đời cao thấp
Có lời ru mạ đỡ nâng:
“Đói cho sạch, rách cho thơm…”
Dù rau mưng, rau má !

Mạ ơi!
Chiều nay con về làng xênh xang ngói đỏ
Nhà chẳng còn lót bữa rau mưng
Sáo đã sang sông...
Hạc đã về mây trắng...
Cây mưng vẫn âm thầm trên bến vắng
Lặng lẽ trút mình dâng lộc biếc những mùa sau!

Cầu Long Biên

Sớm hơn tiếng gà eo óc xóm Bồ Đề
Gồng gánh le te, ánh đèn ngái ngủ
Lóc cóc những bánh xe...

Dằng dặc hơn những chiều quê
Dòng người bã bời sau một ngày thành phố
Giật mình tiếng chuông chùa cổ!

Dấu vết binh đao khốn khó
Hằn trên khuôn mặt già nua
Khuôn mặt như câu thơ vắt qua thế kỷ.

Câu thơ lỗi nhịp trắc bằng
Ngấn phù sa vệt máu Sông Hồng
Sáng màu men trầm tích hoa văn.

Chiều cuối năm se se Bãi Giữa
Lòng sông phơi cát hao hanh
Kìa đoàn tàu đang rầm rập lao nhanh
trên Câu-Thơ-Thế-Kỷ!

Linh hiển

Đám mây oà nước mắt
Nối đất trời
Nấm cỏ bừng thức
Ngơ ngác mồ côi…

Hàng dương đưa võng
Ru giông bão bời bời…

Tán lá vàng nương chiều cổ thụ
Khóc chồi xanh thăm thẳm đất đen…

Bầy chó hoang tru lời tiền kiếp
Người ăn mày ngả nón với muôn sau
Đàn kiến lửa cõng cơn hồng thuỷ
Cát bụi, tro tàn về đâu?

Vây quanh ta ngày ngày linh hiển
Những mong manh…
hạnh phúc…
buồn đau…

Huế Hương...

Ta ngược dòng Hương mùa thiếu nữ
Gặp thông ngàn tuổi núi ngàn mây
Lầu son gác tía mờ rêu phủ
Vương quyền hư ảo khói sương bay...

Ta biết cổ nhân buồn lắm lắm
Đền đài không đổi được chiều nay
Với Hương rạo rực đôi bờ biếc
Với Huế đương thì tóc xõa vai...

Em ạ, kinh thành rồi cũng phế!
Vĩnh hằng muối mặn với gừng cay
Nếu được luân hồi, ta lại ước:
Một chiều Hương Huế giữa vòng tay...

Festival Huế 2002

Nói kiểu Huế
Mô rồi áo tím hôm xưa
Bữa em vô Huế răng chừ không mang?
Răng sông lại gọi Hương Giang
Để nhầm tên với người ngoan Đàng Ngoài?
Trường Tiền bấy nhịp vắn dài
Người qua...
Nỏ biết mốt mai còn về...

Em cùng phố xá bên tê
Bỏ không Đại Nội bên ni dãi dầu
Hoàng Thành phế tích đã lâu
Cậy em, ngói lại tươi màu lưu li

Thương điều chi?
Nhớ chuyện chi?
Mà mưa suốt mấy bữa ni hỡi trời?
Thôi đừng...
Tội lắm mưa ơi
Ướt dầm vạt áo một người ngu ngơ
Một người ngồi đứng vẩn vơ
Bởi chưng xứ Huế bây chừ không em...

Thơ Mai Nam Thắng/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét