Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

Thơ PHAN MINH CHÂU


Th
ơ
PHAN MINH CH
ÂU


HƯƠNG SẮC ĐỒI THƠM


Anh về đất bng lên xanh

Đồi Thơm tơ nõn bên vành nón che
Không sông nước vẫn đôi bờ
Không trăng điện vẫn lập lòe sáng trăng
Những chiều mây phủ mưa giăng
Vẫn nghe đau đáu bước chân người về
Cỏ vàng từ độ chân quê
Bng xanh theo những lời thề đã xanh
Đi vòng rồi lại đi quanh
Đồi xưa dứa dại nay thành núi Thơm
Tưởng như phố ,tưởng như phường
Dẫn ta đến những thiên đường cỏ may
Thương quê còn  chút tình này
Anh đem rải xuống đường cày tuổi thơ
Mầm từ độ đã ra hoa
Đất từ độ đã lập lòe bướm ong
Tưởng quê …không phụ tình chồng
Chị đi xua ngọn gió đông lạnh lùng
Dọn bờ, dọn bãi, dọn Thung
Biến đồi hoang để trập trùng bóng trăng
Đồi xưa như gái khan chông
Nay mơn mởn sáng nỗi lòng của quê
 GỬI NGƯỜI EM ĐẤT BẮC

Có lẽ tết này em đã tuổi ba hai
Ba hai tuổi hồn nhiên và mộng mị
Em biết giận, biết hờn, biết yêu thương và biết khóc.
Biết tự hành hạ mình,biết thách thức ngày mai
Từ Phú Yên ra Nam Định xa xôi
Đường xa quá chập chùng…. xa dịu vợi
Đành nói thật ước gì anh có lỗi
Dẫu đèo cao núi cả cũng tìm ra
Nhớ ngày xưa … cái tuổi học trò
Anh một thuở đã từng yêu gái Bắc
Đêm lén nghe đài trong này kêu là giặc
Đu cây đu đủ còm thân lá chẳng buồn cong
Lén nghe những bài thơ đọc tối mùa đông
Sao lại sáng trong anh những ngày hè rưc lửa
Những bài thơ phát ra từ chiếc radio buồn vốn không có tội
Vẫn chui nhũi hàng ngày trong góc khuất đời anh
Anh đâu biết rằng lớp chúng em những người sống bên kia
Trong sáng quá những tâm hồn tươi đẹp
Biết vượt trường sơn biết đi tìm tổ quốc
Khi Tổ quốc neo đơn trong mỗi trái tim người
Anh bây giờ cũng chớm sáu mươi
Sáu mươi tuổi hẳn không còn trẻ nửa
Chợt nhớ lại ngày xưa nghe bài thơ Bếp Lửa
Bổng ấm lòng cho suốt những ngày đông.

NƠI MẶT TRỜI NGỦ YÊN

Em đi về phía xa xôi
Anh đi về phía mặt trời ngủ yên
Đất này dẫu đất không tên
Phồn hoa vẫn cứ chông chênh nỗi buồn
Em đi thả mộng bên trời
Để anh mặc niệm những lời héo hon
Tình trong như mảnh trăng non
Bổng dưng hụt hẫng thấm hồn anh đau
Giật mình một giấc chiêm bao
Trái tim lỡ vận ngọt ngào vẫn yêu
Em đi về phía không chiều
Để anh ôm trái đìu hiu  tội tình
Lời nhàu nát cả câu  kinh
Gởi cho em chút tình này sẻ chia
Phố buồn rắc hạt sương khuya
Sớm mai trỡ giấc rộ tia nắng hồng
Mai này gội nắng đầu sông
Nhớ em khua áo trên dòng nước xuôi
Chở che một chút ngậm ngùi
Để trăm năm cũ còn khơi bóng người
.

NHỮNG CÂU THƠ TỪ ĐẤT
 
Có rất nhiều cú phone
Các anh mời chúng tôi lên chơi
Trước đọc thơ sau uống rượu
Những bài thơ sinh ra từ cây lúa
Từ miếng đất làng năm tháng bận triền miên
Chúng tôi lên
Băng qua những cánh đồng con gái
Những con đường sầm sập mùa Đông
Băng qua những ổ voi đôi lần xe trật bánh
Băng qua phiên chợ chiều quang gánh trật vai
Băng qua những cây cầu đang tìm lại đời sông
Và hợp tác xã đang gồng mình làm lại
Các anh đón chúng tôi từ doi đất trống
Nơi mỗi năm mấy kẻ khát quê về.
Tấm biển lớn treo ngang
Xã Hòa Đồng bất khuất
Những con người tận trung
Chúng tôi đến nhà anh
Một căn chòi tạm
Cánh cửa trống bao năm nằm đón gió
Vách tre buồn năm tháng gọi sông ơi
Anh bảo vợ tìm đôi vịt béo
Làm mấy đĩa tiết canh
Thêm nồi cháo nóng…
Vừa uống rượu vừa đọc thơ
Những câu thơ rất thật
Những câu thơ chân chất
Những tràng pháo tay
Câu thơ ngọng nghịu
Sự chê, khen cốt ở tấm lòng
Những câu thơ đi qua miền bão dông
Những câu thơ viết trên tờ giấy lịch
Đươc móc ra từ tấm áo quê nghèo
Vuốt lại phảng phiu
Những câu thơ cất cánh
Những câu thơ từ đất
Mọc lên từ ụ chuối sau hè
Từ khoảnh vườn trước mặt
Từ những cánh đồng xa
Từ những áo cơm và nước mắt
Từ năm tháng bão dông rát mặt
Câu thơ chòng chành nhưng rất thật
Cả tấm lòng của quê


Thơ Phan Minh Châu/ Tác giả gửi bài
bnn vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét