Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

Thơ TRÚC THÔNG


Thơ
TRÚC THÔNG


ĐỨNG Ở CHỢ SÔNG

Ai đi lâu lắc tận đẩu tận đâu
|bến vẫn bèo xưa trôi xuôi sông Châu
quán chợ quê hương gạch tường long đỏ
còng cây đa đứng vẫn như thuở nào

mẹ tôi đội thúng đậy mảnh vỉ buồm
đường hè chân rát đường đông bấm bùn
tôi rắc tuổi thơ loanh quanh phố chợ
chút tình thơ dại bây giờ tôi buôn

bán cho vợ con lần đầu thăm quê
bán gởi cho ai xa nước chưa về
bán cho chị tôi thuở hai mươi ấy
cùng những linh hồn lơ lửng trên quê...


LÁT SÔNG QUÊ

Bến từng quãng, những đứa trẻ nghịch bơi tung tóe nước. Như mình vậy chiều hè bao năm trước.

tôi đang dọc sông quê tha thẩn. Bỗng từ ngõ sâu hiện dần ra mái tóc bạc. Một bà cụ lưng còng gần rạp đất

có phải bà từng hai tay hai lọ nước, bến sông lên từng bậc... Vẫn bà ư ngày xưa ấy về đây?

bên kia sông đã vợi nắng chiều. In thẫm hai gác chuông nhà thờ làng Móng. Nhịp chuông vọng qua sông theo bóng chiều đổ gấp

cậu-bé-tuổi-thơ-xưa tim hơi loạn nhịp. Mẹ ơi đi lâu thế, sắp tối rồi sao mẹ vẫn chưa về...

muốn sang đò ngang, ra giữa dòng, ngắm và nghe những gì thật lắng
của mẹ của cha của tuổi thơ xa lắc

vẫn sông Châu êm lặng thế thôi mà...
.
BỜ SÔNG VẪN GIÓ
Chị em con kính dâng hương hồn mẹ

lá ngô lay ở bờ sông

bờ sông vẫn gió
người không thấy về
xin người hãy trở về quê
một lần cuối... một lần về cuối thôi
về thương lại bến sông trôi
về buồn lại đã một thời tóc xanh
lệ xin giọt cuối để dành
trên phần mộ mẹ nương hình bóng cha
cây cau cũ giại[1] hiên nhà
còn nghe gió thổi sông xa một lần
con xin ngắn lại đường gần
một lần... rồi mẹ hãy dần dần đi...
CHÙA MÍA, MÙA XUÂN

Hơn ba trăm mùa xuân còn ngắm mãi
vị la hán trẻ trung
từ vườn chùa chở về
đang cởi chiếc giày vải

mặt ửng hồng dìn dịn mồ hôi
đôi tai và cổ kiêu ba ngấn
của Phật
còn thân kia đầm đậm của trần

thon thon sao dáng ngoái cánh tay
gương mặt thoảng ngây thời con trẻ
tươi
tươi mãi
bên mưa xuân xanh búp lộc vườn
đất thẫm sáng buổi trưa xưa ấy...


ĐÊM MƯA THU
.
Em là mùa xuân
ở giữa mùa thu

mùa thu ru ru
mùa thu bão rớt

màn mưa dăng dăng
mắt em xa thẳm
nào ai hay rằng...

em đằng sau mưa
anh ngoài cánh cửa

*
*   *

anh ngoài đêm thẫm
anh ngoài ngàn khơi


NHO NHỎ MÙA THU

Đôi chim câu chân son mỏ đỏ, bên bờ con sông nhỏ Sa Lung
chim ơi đi đâu đấy?

cúc cù cu chúng tôi kiếm mồi. Cúc cù cu chúng tôi rong chơi...
rồi chim bay vù. Một quãng đáp xuống. Chim lại đi đôi trong cỏ gật gù

cỏ mùa thu xanh ngả đượm chút vàng. Sông Sa Lung tháng bảy nước chảy
phù sa. Trời mây rộng rãi, gió nhè nhẹ trải

vợ chồng chim như hai anh em như hai người bạn. Áo trắng, mắt cườm,
chân son, mỏ đỏ. Gật gù đi trong cỏ pha thu...


THỤ CẦM VÀ BÓNG TỐI

Tên tập tiểu thuyết cuối cùng của Alêhô Cacpanhchiê, nhà văn Cu Ba. Bậc danh thủ của văn xuôi hiện đại này rất yêu trọng thơ và những người sáng tạo thơ. Ông có tâm sự...

theo mẹ tôi tôi vào bóng tối
thụ cầm ơi thụ cầm ở lại

tiếng đàn âm âm
nhân gian ấm
nào hay trong bóng, tiếng đàn tôi

mỗi chúng ta ra đi đều để lại
một cây thụ cầm

nhưng mắt tôi chợt buồn
tối hơn trong bóng tối

xuyên những bức tường
ta đã phải tấn công
từ ngữ từng núi cao vỏ đạn!
nhà thơ ơi
dịu dàng ngọn gió
anh đi qua những bức tường
người ta nhìn rõ bóng anh qua
ôi áo ngực gầy
máu rỏ
vài ba chữ

và người ta điên cuồng đuổi theo
tận thẳm cùng bóng tối
xa, xa mãi
trăng trắng mười lăm dòng...

u trầm và  thơ dại
mảnh mai tiếng thụ cầm thi sĩ
hỡi những người yêu lang bạt của chúng tôi


NGƯỜI ẤY CHIỀU GIÁP TẾT


Nguyễn Sáng đang buồn
biết ru ông một điệu gì đây nhỉ
ru bằng những vai vuông
chân vuông
những người lính nông dân
ông yêu đến khóc ròng
chiến hào Điện Biên Phủ
ru bằng cánh tay hồng thiếu nữ
chống cằm
ru bằng ánh sáng lạ hơn nước
và sắc màu giàu hơn một đời

Sáng đang đi
má phơi gió bấc
mũ cũ vải mềm
như một nhân vật trong tranh Van-gốc
mọi tốc độ đang phóng về chói lọi giao thừa
ông như thể bên lề hạnh phúc
chén rượu nồng trong ngực
nâng màu lên
mà vẽ trần gian...


TỬNG NHỚ NGƯỜI BẠN VIẾT HY SINH
Gửi Bùi Nguyên Khiết

những bông hoa phúng điếu sẽ tàn
bông hoa trắng đời anh ngát mãi

anh thích là bông hoa tí teo náu mình trong cỏ
thơm rất dịu dàng mà chẳng biết hoa đâu

bạn bè còn mang hương thơm của đời anh
sáng tạo những gì không tàn héo

anh ngã trong ác liệt
rất nhẹ nhàng hương ở mãi trong ta...


MỦA CỔ

em múa điệu rông-đô thời cổ
bắp chân chắc nịch sau làn váy
da đồng quê
khăn mận chín vùng vẫy
ngực căng
yếm sồi
rông-đô
chân trần tiếp đất
làng ta thế kỷ mười
đất thăm thẳm tự do trong cầm giữ
rông-đô
trống vỗ
rông-đô
vai trần
rông-đô
không biết mệt
rông-đô
rông-đô


TUYỂN

“... nữ, từ một mét sáu
đại học tiếng Anh
nam, kỹ sư thạo việc
đều dưới ba mươi”

có tờ báo vô hình
khổ to bằng cả nước
đăng:
đây những ai nghèo
ai cần bênh vực nhất
ai ưu uất, ai đang stress...

và trẻ thơ trong trắng thiên thần
và cô gái hiền xinh hơn mộng
sông dịu êm
biển bão
và lúa và hoa...

xin tuyển
không cần tuổi
nhà thơ


KHÚC TRẺ THƠ
I.
... và trẻ con khoác vai nhau đi
chơi với nhau
chơi với trăng
chơi với biển
chơi với các lâu đài

này trẻ con ơi
cho tôi theo với
tôi bé lại đây này
tôi rất trẻ con
tôi làm những bài ca cho mà hát
cho tôi theo với
quá nửa cầu rồi
các trẻ con ơi

II
các em trang trí gì cho mặt đất
phấn cầm tay di di
phấn trắng quá
ngây thơ tự hát

trái đất cười thích thú được bôi lem
bằng phấn trắng
gạch đỏ
than...
trái đất mỉm cười mặt mình ngũ sắc
cười rung... gió cây


III
cứ lần theo giấy kẹo trẻ con
sẽ gặp thiên đường
Trọng Thủy chồm theo vết lông ngỗng
chỉ thấy gào biển thẳm

thật đấy mà
cứ lần theo giấy kẹo trẻ con...

CHO CON PHÙNG VÂN

cha đã lấy rỗng bớt đi của Praha đêm ấy
khi âm nhạc Môza trỗi dậy
thì tình yêu hướng hết về con

trên quê hương xa xăm
se sẽ hồi chuông mới
trắng muốt hoa cựa mình
hứng sương từ ngực mẹ

bao giờ đêm thiếu nữ
con nén thở dài... âm nhạc Môza...


NHỜ Ở CÁC CON

I.
trên cánh diều từ hạ sang thu
con vượt nấc thời gian bao giờ không biết
chỉ biết diều vẫn ru ru gió
con vẫy từ cao tít
tiếng con cười lấp lánh vào xa
chưa lên ba
đứa con gái của cha hay làm nũng
chỉ con mới hoàn toàn bay bổng
cưỡi trên cánh diều...

II.
trời xanh rót xuống tràn ánh sáng
chị em bé xíu khoác vai nhau

chưa bao giờ như thế cây xanh
và lá vàng mặt đất

chưa bao giờ như thế nước hồ!
rời nhau
hét
chạy
thân thể các con đồng vọng bao la
kìa, bác thi sĩ lơ mơ với gió mùa thu
các con tỉnh thức...

III.
bốn má hồng trái táo
mắt hao hức nheo nheo
miệng cười hơi e lệ
khum khum bốn bàn tay be bé
như tặng phẩm từ trời!
tất cả trẻ con khoái ốc quế
tất cả người lớn chạy lo âu...


GHI CHÉP VỀ THƠ


1. tinh mơ sờ lên má
một giọt nước mắt ấm lạ lùng
chưa bao giờ như thế
từ khi mẹ sinh ra
anh đã là người tình của Thơ
nàng hôn anh đắm đuối trong mơ

2. trên sự tàn rữa tôi
một câu thơ khôn ngoan đã nở
tôi đi cùng hoang mang gió
mùa thu...

3. rũa, rũa
tiếng chìm
vào quên lãng
xe đường phố rồ qua
ai cười chõ vào tai
người mải cúi
rũa, rũa
những chìa thường
chìa mở vô biên

4. mở cánh cửa cũ
bàn ghế cũ
mở tiếp một trang mới mênh mông
trên trang vở cũ
từ những cũ quen
se sẽ ai ru
ru mê hồn ru đắm đuối
chìm, chìm dần
con tàu thơ bé tẹo
cờ chỉ còn phơ phất đuôi nheo
đỉnh cột buồm sắp ngập...
những nàng Siren biển xưa Hy Lạp
vẫn thâm thù giết những nhà thơ!

5. người bán quán thật khuya mong lãi
anh nhâm nhi quán khuya chờ một cái gì
một cái gì mơ hồ sinh lãi
lãi lại sinh tiếp một mơ hồ
không mơ hồ, anh chết...

6. tôi của gió cánh đồng vô cực
trừu tượng hơn mơ những giấc mơ
ai đang tựa trán vào mỏi mệt
rơi một ngày kiếm sống nặng nề
“xích lô không chú ơi”
chở làm sao được
tôi về xa những xứ mơ hồ
vào tới cửa. Được nghe tiếng thở
thật đều đều hai đứa con thơ
rũ mưa đêm. Tôi biết mình trú tạm...


[1] Giại: cái giại, một thứ như bình phong đan bằng tre dựng trước hiên nhà ở những vùng quê Bắc bộ.

Thơ Trúc Thông/ Trần Vân Hạc gửi bài qua eMail
/ nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét