Thơ
NGUYỄN HỮU QUÝ
NGUYỄN HỮU QUÝ
KHÁT VỌNG
TRƯỜNG SƠN
Nằm kề nhau
Những nấm mộ giống nhau
Mười nghìn bát hương
Mười nghìn ngôi sao cháy
Mười nghìn tiếng chuông ngân trong
im lặng
Mười nghìn trái tim neo ở đầu nguồn
Mười nghìn đôi vai từng gánh Trường
Sơn
Mười nghìn đôi tay mở rừng xé núi
Mười nghìn đôi chân bám trên trọng
điểm
Mười nghìn đôi mắt ngước hái mây
chiều...
Mười nghìn ngọn đèn thắp miền giông
bão
Mười nghìn bếp ấm giữa lòng rừng
xanh
Mười nghìn cơn mưa, mười nghìn cơn
nắng
Mười nghìn trận sốt bạc rừng nguyên
sinh
Mười nghìn chiếc gậy của thời đôi
mươi
Mười nghìn nếp nhăn hằn lên trước
tuổi
Mười nghìn vết đau, mười nghìn vòng
trắng
Mười nghìn mái tóc bị phát quang
dần...
Mười nghìn Trường Sơn trong một
Trường Sơn
Mười nghìn lời ca trong bài ca lớn
Mười nghìn cái tên đêm đêm mẹ nhắc
Mười nghìn giấc mơ của mẹ chờ ta
Mười nghìn con đò thương về bến đợi
Mười nghìn hạt giống chưa về phù
sa...
Mười nghìn tấm bia, còn mười nghìn
nữa
Mười nghìn đồng đội nằm rải Trường
Sơn
Mười nghìn hài cốt chưa về khói
hương
Mười nghìn đơn côi nằm trong cõi
vắng
Mười nghìn cô quạnh lang thang nẻo
rừng...
TỨ KHÚC
CHO THẠP ĐỒNG
ĐÀO THỊNH
1
Tôi nghe nồng nã đất trời
ở trong sấp ngửa của thời hồn nhiên
nghìn năm thăm thẳm lặng yên
gái trai, ai khéo đúc nên dáng hình.
2
Mới hay cái nhịp tang tình
cất lên là lửa, lặng chìm là than
nghìn năm bão dập mưa chan
cõi yêu vẫn của thế gian thuở đầu.
3
Ngỡ như môi vẫn đỏ trầu
tưởng rằng tóc vẫn ánh màu trăng sao
nghìn năm đằng đẵng binh đao
nét son gìn giữ gửi trao người hiền.
4
Sống có tuổi, chết còn tên
dẫu thành tro bụi hẹn bên nhau về
nghìn năm quấn quýt đam mê
hồn quê quyện lấy hồn quê vuông
tròn!
MIỀN TRUNG
Lũ tràn qua mặt
bão giật ngang đầu
miền Trung sống như không thể mất.
Chang chang dặm cát
mẹ múc sông lên vằng vặc câu hò
soi tỏ rừng cay, biển mặn.
Chẳng hiểu vì đâu da em trắng
khi miền Trung nắng khét đất cày
lúm đồng tiền núp trong bóng nón.
Chẳng hiểu vì sao dải đất đòn gánh
lại chọn Nguyễn Du để viết Truyện Kiều
Người thành ngọn núi thi ca
chất ngất nỗi đau nhân thế!
Gánh thơ lên trăng bằng vai Hàn Mặc
Tử
đa tình chi lắm rứa miền Trung
nhạy cảm đến từng tấc non nước.
Có cơn bão xoáy vào lòng sâu nhất
sau ba mươi năm vẫn chưa có điểm
dừng
một Thành Cổ - một Trường Sơn – một
miền Trung hương khói
một dải quê hương mây trắng hồn
người…
THẮP CHO THÀNH
CỔ
Rêu cũng đỏ như đã từng là máu
Cỏ xanh hơn nơi vạn chiến binh nằm.
Ù…ù…gió hay hồn lính trận
thổi trăm năm không qua được mùa hè.
Hương khói thơm trên từng viên gạch
vỡ
chảy âm thầm trong đất tuổi hai
mươi.
Đài chứng tích – nấm mộ chung liệt
sỹ
nhưng khói hương này xin thắp cả đôi
bên.
Ai thấu hết nỗi đau của Mẹ
để dựng tượng đài Nước mắt Việt Nam?*
VỚI HUẾ
Có chi say vậy Huế ơi
trăm năm còn đó những lời rêu phong
Cố đô chẳng khuất má hồng
Long-Ly-Quy-Phượng bên vòng tay
thơm.
Tìm về Vỹ Dạ khói sương
hồn thơ lá trúc còn vương đến giờ
Huế thơ, em cũng là thơ
cái tà áo tím hóa bờ Hương nghiêng.
Dìu nhau lên tới đỉnh thiêng
nửa xanh vi vút, nửa đền đài bay
e rồi mình cũng gió mây
tan trong cõi tím của ngày hư vô.
Ơ này lá cũng nam-mô
chắp tay thành búp sen hồ Tịnh Tâm
nét hương cũng Huế thâm trầm
trách chi hoa trắng tôi nhầm ngày
xưa.
Cầu Trời chầm chậm cơn mưa
để tôi cưới Huế thuở chưa có chồng…
UỐNG
Mấy cốc mùa xuân
mấy cốc mùa hạ
mấy cốc mùa thu
mấy cốc mùa đông
uống châu thổ sông Hồng
lâng lâng men Hà Nội.
Hiên nắng, thềm mưa
uống đất uống trời
thảo thơm tứ quý…
Chiều rẽ vào Đường Thành
nhấp ngụm hoàng hôn nghìn năm phố cổ
uống như là đang nhớ
hồn thu thảo lung linh
Khi rót lặng im
khi nâng ồn ã
bạn dụ mây trắng về
tôi bất ngờ ngẫu hứng heo may
mặt trời sóng sánh lòng tay
em là chuyên đề không gì thay thế được
Thì nào, uống với mắt bồ câu
uống với mắt lá răm
uống với những số đo của vòng 1,
vòng 2, vòng 3 quyến rũ
uống với những xinh tươi nồng nàn
không làm cho thơ thất thế
Hoa khôi nhiều thế kia, thơ làm sao
chịu chết
thơ không còn em sẽ đẹp cho ai?
Chẳng cần phải dông dài
sau cốc vàng rượi như sự thanh lọc
chu đáo của mùa màng ta có bạn bè
làm đối trọng với dối lừa, giả trá
trong chuyển động đời hối hả
có lúc cần thong thả
uống mấy cốc xuân – hạ - thu – đông
THẮP HƯƠNG MỘ MẸ
Vậy thôi, nấm cát là là
bia khắc tên mẹ chữ nhòa mắt con
ở đâu mẹ giữa mất còn
tìm đâu mẹ giữa héo hon đất trời?
Cái buồn ở với mồ côi
ai che lối gió, ai bồi nẻo mưa
ba mươi năm bấy nhiêu mùa
giờ nghe cát cháy quặn trưa gió lào
Cuộc đời ngắn ngủi làm sao
bom rơi, cát đỏ, máu trào, mẹ ơi!
xót xa thay một kiếp người
tóc còn xanh đã xuống lời trối
trăng!
Buồn đau con
vẫn còn mang
cỏ chưa xanh hết đã vàng tháng ba
đội trời ngồi với mẹ ta
thương xưa áo vá, khoai cà Ô Châu (*)
Cúi đầu thắp mấy nén đau
ngậm ngùi thấm cõi dày sâu mấy tầng
chiều sang, bóng ngã âm thầm
trắng hời gió cát dấu chân mẹ về…
Quảng Bình
1998
---------
(*) Câu ca dao khi sống mẹ tôi thường đọc:
Quảng Bình là
đất Ô Châu
Ai đi đến đó
quảy bầu về không
IM LẶNG TRÊN
CAO
Tránh xa sự ồn ào, sặc sỡ
không du dương những cung bậc phố
phường
chỉ suối ấy, hoa và gió ấy
có điều gì thật thương!
Im lặng trên cao là im lặng của
người
tự mình lớn không mượn oai giông bão
sau tre trúc có tiếng mùa thu gọi
gió lẫn vào
nẻo khuất lao xao
Tìm về suối,
về hoa và gió
khi nỗi buồn
biết tím cho nhau
có những
điều ngỡ như bé nhỏ
thành vô
biên khi mây trắng trên đầu
Hồn núi nhập
vào ta lặng lẽ
thơ gặp mùa
nín gió đợi hoa sinh
sông xuôi
ngược khi người không còn trẻ
thao thiết
dòng trong suốt với lặng im…
ĐỘC HUYỀN CẦM
HÀ NỘI
Sao lại một dây
sao chỉ một dây
em độc huyền cầm ngân rung Hà Nội
nghìn năm, nghìn năm, giai nhân vẫn
thế
vận vào sương khói bay bay…
Sương khói Hồ Gươm, sương khói Hồ
Tây
mênh mang, mênh mang, mênh mang
thiên kỷ
giọt giọt thời gian, muôn vàn thao
thức
thăng trầm bao phen tóc xanh, đầu
bạc
giữ một ca trù thống thiết xưa – nay.
Hồng Hà đầy vơi khai sinh châu thổ
này lúa, này hoa – cung bậc mùa màng
một dây gánh gồng thi ca thánh thót
chữ sáng sao Khuê, lời quê góp nhặt
Thánh hiền – Dân dã - rạng một Thăng
Long
chìm vào lòng đất, tạc vào hồn giấy
còn đây!
Nghe như lửa reo, nghe như gió cháy
thịnh – suy vận Nước, mờ - tỏ mệnh
Trời
đầm đìa lệ rơi, đầm đìa máu rơi
đầm đìa núi chảy, đầm đìa sông trôi
trống rỗng kinh thành lấp đầy bóng
giặc
một dây nức nở độc huyền cầm vỡ
một cơn hồng thuỷ trôi dạt trên tay…
Ngoảnh lại mấy phen ngựa đá lấm bùn
bao đận binh đao gót người tứa máu
ra đi - trở lại, hồng sắc đào xuân
gẩy lên Trời tròn, gẩy lên Đất vuông
bánh chưng, bánh dày xum xuê tiếng
trẻ
36 cung bổng trầm tri kỷ
dành cho nhau sau trận mạc chia ly
gươm báu trả Thần, súng thiêng trăng
đậu
vượt nỗi bể dâu thanh lịch vẫn đầy
Nào ai xưa cũ
về đây
chiếu gon trải
nắng chiều thu
hoa văn nghìn
tuổi mới như lọt lòng
thành quách ai
dựng trong sông
vô danh vạn
kiếp có – không
trầm tích mấy
nẻo rêu phong hiện về
Hà Nội phố, Hà
Nội quê
dễ chi mua
được thói lề
Người Hà Nội
với câu thề Thăng Long!
Ba Vì mây trắng, nước đỏ sông Hồng
độc huyền cầm em ngân rung bát ngát
thắm thiết muôn đời trái tim Đất
Việt
nào ai đi đâu, nào ai về đâu
dạo bước La Thành, Hồ Gươm soi mặt
non nước bốn mùa quây quần Lăng Bác
nghìn năm mộng mơ, nghìn năm chân
thực
nghìn năm giặc giã, nghìn năm hoà
bình
nghìn năm thảo dân, nghìn năm tướng
sĩ…
Rồng thiêng lộng lẫy một dáng vút
lên!
Nhà số 4, Hà
Nội 1.1.2009
UỐNG VỚI MÙ
CANG CHẢI
Ruộng bậc thang
rượu bậc thang
thơ bậc thang
kéo nhau lên trời
ba chén Lý Chu Vàng
năm chén Giàng Xeo Mẩy
bảy chén Chế Cu Nha
chín chén Mù Cang Chải
mười một chén bạn bè ta.
Thơm kèn môi
ngọt kèn lá
lửa ấm bên nương
uống
cho đêm quên ngủ
uống
cho mây quên bay
chăn con công quên đắp
gối hoa chuối quên kê
anh đi bắt em
về!
Bắt…bắt…bắt…
cái đồi nằm trên ngực
cái suối chảy trong tóc
cái đèo lượn eo lưng
cái lửa cháy trên môi
cái thương nằm trong bụng…
Xập xòe váy Mông
phủ núi
bắp chân leo dốc phải to
ô hoa
che nắng người tình
mùi đàn bà nồng nã
như mùi lúa chín trên nương.
Mai ta về xuôi,
nhé em
qua dốc Ba Tầng
qua đèo Khau Phạ
núi mọc sừng
cây trăm tuổi
ngóng theo
Nhớ
cạn chén, bắt
tay
mây vờn gió thổi
Em
Mù Căng Chải
còn say!
Cuối tháng
9.2008
LỤC BÌNH
PHƯƠNG NAM*
Nửa là sông, nửa là trời
lục bình cứ vậy muôn đời nổi nênh
thân bèo, nước dưới – mây trên
trôi là động, đứng là yên phận mình.
Chẳng ai đem cắm lục bình
tím hoa nở giữa lặng thinh đêm dài
người lai rai,
mưa lai rai
xuống câu vọng
cổ dắt lai tấm buồn.
Chống chèo mấy
đận sẻ suôn
tha hương vẫn
cứ cội nguồn vọng trông
lúc cạn hẹp,
khi mênh mông
vẫn hoa tím
biếc phải lòng lá xanh.
Theo sông, khúc
thẳng khúc quành
thuở binh đao,
thời yên lành cù lao
về đâu áo vải
cờ đào
quá giang hoa
tím hồn trao lục bình!
Vời xa cái chốn
cung đình
này cưng Nam Bộ thiệt tình với ta
lục bình một nửa
là hoa
nửa như châu
thổ câu ca tím buồn…
6.2008
NHÌN TRẺ CON
CHƠI
Chẳng biết chúng nó con nhà ai
mà chiều nào cũng đến sân chung cư
tụ tập
bọn con trai đá bóng
bọn con gái đạp xe
hò hét om sòm
vui lắm!
Còn lâu, rất lâu nhé, chúng mới như
ta, lẩn thẩn
đi bộ, chốc chốc lại ngó lên trời
trời có gì đâu, chỉ mây và mây…
Còn lâu, rất lâu nhé, chúng mới như
ta, chầm chậm
qua đường phải giơ tay
như cái barie lơ lửng
Đừng bận tâm đến ta
om sòm nữa đi hỡi lũ quỷ xinh tươi
đứa nào cũng như vừa chạy ra từ
tranh vẽ
đá bóng
đạp xe
và, nhiều trò nữa
trò nào cũng quen, cũng lạ với ta
rồi!
Trẻ con chơi
mới thật là chơi
trẻ con cười
mới thật là cười
cười của trẻ
như liều thuốc bổ
cho những người
cằn cỗi như ta!
Mà này,
sẽ đến lúc ta lộn về trẻ nhỏ
có cho ta
chung cuộc không nào?
Nói vui thôi
ta đã có phần
ta:
một viên bi, lỗ
đáo
phía chân trời cũng có một sân chơi!
Thơ Nguyễn Hữu Quý/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
phía chân trời cũng có một sân chơi!
Thơ Nguyễn Hữu Quý/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét