Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Thơ TRẦN QUANG ĐẠO

Thơ
TRẦN QUANG ĐẠO


Mẹ đi máy bay


Mẹ đi máy bay
trầu cau ấm một khoang ngồi
mùi rơm rạ lót trong kẽ tay còn phảng phất
lòng mang đầy ca dao.


Mẹ bay lên trời cao

xác lập một vế đối với nền văn minh nhập khẩu
đám mây lắc
lời ru thầm càng đầy

máy bay đỗ miếng trầu chưa kịp dập.


Nơi mẹ đến vừa có tiếng trẻ khóc nứt đêm

con trai làm ăn xa
thêm một quê hương của bé ra đời.


Không để quê nhà rụng rơi

mẹ lên máy bay cả cánh đồng nghiêng nghiêng phía dưới
khứ hồi một giấc mơ...
8- 12- 200
6

Bóng tóc

Tặng T.N.

Đè vào tôi cơn mê bóng tóc

một màu đêm
như nước trôi nhờ gió
hình như không về phía ban mai.

Tôi không nghe thoảng mùi hương sả hương chanh
mái tóc xưa đi tìm dấu vết tháng ngày lưu trú
như hồn gió
bào lên rãnh nhớ những thanh âm day dứt.

Bóng tóc đi tìm chủ nhân  
ở chốn thị thành
câu gọi hồn không ăn nhập bởi đồng xu sấp ngửa
trở về thành tóc vá.

Rồi bóng tóc dẫn tôi đi tìm
người xưa đâu?
người xưa thường hong nắng bên thềm
tóc chảy mềm chấm gót.  Hình như bóng tóc mệt lả
không còn đè lên tôi tự dứt về trời
sao lại quấn vào cổ tôi như thòng lọng?

Tôi đang tự nhổ mình ra khỏi giấc mơ!


Những đồng tiền


Những đồng tiền rách nát là những đồng tiền lẻ
những đồng hào ngoài chợ
chỉ mua được mớ rau chai nước mắm
bóng mồ hôi tay người.


Bà vuốt phẳng cất kỹ trong túi sâu rồi cài kim băng
dành dụm mua đồng quà cho cháu

mua thuốc uống mỗi khi trái gió trở trời.

Mẹ đã cất trong túi nilon dắt lưng quần



sợ mùa gặt nước dâng cao bị ướt
sợ bị rách không mua được sách vở
cho con đến trường.


Những đồng tiền lẻ
những đồng tiền rách
là những đồng tiền của người nghèo đồng tiền lương thiện
biết nói lời tri âm.


Tôi lớn lên nhờ những đồng tiền lẻ
những đồng tiền rách nát
nhiều khi đi mua sợ người ta không nhận

có khi cầm một xấp trên tay cứ ngỡ mình giàu
những dịp đổi tiền gió thổi tràn qua nhà trống!

Vì thế tôi sợ những đồng tiền mới
những đồng tiền có mệnh giá ngất ngưỡng
cầm trên tay
mình như hóa kẻ gian...

2008


Tạm ứng nỗi buồn

Tặng anh Hoàng Cát


Em chưa bao giờ tạm ứng một thứ gì của đời và của trời

cũng như anh mấy chục năm qua chẳng có lương
thì lấy gì tạm ứng
chỉ thần chết tạm ứng của anh một cái chânở mặt trận Huế

Bây giờ xin tạm ứng nỗi buồn

viết thành thơ để anh còn được đọc
bởi trái tim anh mong manh như con đê yếu nước
đập qua 17 nghề mặn nhạt đời trao.

Bởi trái tim thi nhân đa cảm làm sao
thương cả trái táo rụng ngoài vườn không trẻ nhặt
thương cây khế bên cầu thang mai này cô độc
tiếng chân khua chấm lửng nỗi buồn…


Mai này những kỉ niệm như thủy tinh
thời gian xóc trong lòng em rưng rức

không còn một nơi cho vui buồn đến đậu
quen biết thì nhiều bạn thân được bao nhiêu!

Giờ xin anh tạm ứng câu Kiều
Tạm ứng nước tốt sang sông để cuộc cờ chưa
bày thêm ván khác
Tạm ứng thời gian cho thơ lên tiếng nhạc
còn lại với mai sau.

Em chưa từng tạm ứng thứ gì
trước nỗi đau trái tim xin tạm ứng nỗi buồn
đặt bên cạnh thơ anh có tên Bài ca sự sống

như một lời cầu nguyện.

7/12/2006


Thơ Trần Quang Đạo/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn 

 nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét