Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2012

Thơ THANH QUẾ


Thơ
THANH QUẾ

MÉ BIỂN CHỖ TA NGỒI

Mé biển chỗ ta ngồi
Sóng gầm lên dữ dội
Hôm ấy mây đầy trời
Cát mù bay trắng bãi
Bỗng một mảnh thuyền chài
Theo sóng xô ập tới
Em đứng dậy đi ngay
Anh gọi không ngoái lại
Em đi qua tháng ngày
Qua nỗi lòng anh đợi

Sóng vẫn gầm dữ dội
Mé biển xưa ta ngồi...

1965

ANH ĐÃ PHÁT HIỆN RA EM
Gửi Sương

Anh đã phát hiện ra em
Rất chậm và rất muộn

Bao đồng cỏ anh qua
Những sắc hoa bên đường quyến rũ
Anh đã ôm đầy cánh tay mình
Bất chợt hiện lên trong cỏ
Một bông hoa dịu dàng sắc hương

Mênh mông vườn nối vườn
Anh vừa đi vừa hái bao nhiêu quả
Đến lúc mệt nhoài trong nắng hè ngồi nghỉ
Lấp loáng sau vòm cây
Anh bỗng nhận ra
Chùm quả anh chưa gặp bao giờ

Anh đã phát hiện ra em
Đã yêu em
Qua tháng năm mình gặp lại mình
Trong chuyến đi tìm dằng dặc
Em đâu đây hiện ra
Em đâu đây biến mất
Mênh mông không gian
Vô tận thời gian
Một chấm nhỏ muôn đời xê dịch
Hành tinh mới giữa vòm trời quen thuộc
Ánh sáng chỉ hiện ra khi bóng tối bao trùm

3-1983

CON NGƯỜI, THỜI ẤY…

Không biết khóc
Không biết cười
Trơ trơ
Như đá

Không xót thương
Không cảm thông
Không động lòng

Hàng xóm là hàng xóm
Nước ngoài là  nước người
Lửa cháy
Chẳng bỏng ta

Người lạ dần với người
Mỗi người đều bơ vơ

8-2003

TRONG MƯA

Mưa
Mưa đổ ào ào
Trong mưa các con tôi chạy nhảy
Từ trong nhà nhìn ra, tôi gọi:
- Vào ngay, dầm mưa bệnh đó các con!
Nhưng chúng mải đùa vui
Rượt đuổi, ngã lăn
Người bê bết bùn
Rồi xoè tay hứng mưa
Cười sung sướng
Như trong mưa
Chúng được cả trời, mây, sông, biển
- Vào ngay các con, dầm mưa lâu nhiễm lạnh!
Tiếng tôi gọi tan trong mưa lớn

Tôi chỉ có chúng trong đời
Còn chúng nó có cả vũ trụ...

2003

NGƯỜI CHA

Cha
Người tập cho con làm xiếc trên dây
Sợi dây mỏng manh
Giữa thành công và thất bại
Giữa vinh quang và cay đắng
Giữa cái sống và cái chết...
Khi những tiếng vỗ tay vang lên
Cha đứng sau hội trường
Lặng lẽ khóc...

Cha
Người có đôi tay cứng cáp
Sẵn sàng đưa ra
Khi con ngã xuống từ cao

5-2003

HÀNH TRANG

Cái ngày bàn tay thần chết sờ lên sống lưng tôi
Phả hơi lạnh như băng của nó
Tôi mỉm cười bảo: " Hãy chờ tôi tí
Tôi còn chuẩn bị hành trang"

Tiền bạc, của cải, nhà cửa, áo quần
Những thứ đó không cần gì cho tôi cả
Những tuyển tập Văn, Thơ, Triết học
của những bậc thiên tài
Tôi cũng chẳng mang đi nổi

Trước sự thúc giục của thần chết đứng bên
Tôi chỉ cầm theo một cây bút nhỏ
Để từ thế giới bên kia tôi viết cho những người đang sống
Đó là những gì tôi mang theo vào giây phút cuối đời
Khi bàn tay thần chết sờ lên sống lưng tôi

23-4-1993

TÔI NGỒI BÊN NÀY BỜ RÀO THỜI GIAN

Tôi ngồi bên này
Sát bờ rào thời gian

Bên kia bờ rào
Mặt đất phẳng lì hút mắt tới chân trời
Bầu trời trống rỗng xanh đến tận cùng

Tôi nghe những tiếng lào xào
Của những gì không rõ, đã cận kề
Như bầy chim lo âu
Vỗ cánh ngập ngừng bay qua bờ rào thời gian

11-2005

KHI NGƯỜI KHÁC

Khi người khác buồn
Tôi nói:
- Buồn làm gì
Ta đi kiếm vài cốc

Khi người khác khổ
Tôi nói:
- Ăn thua gì
Có những người còn khổ hơn

Khi người khác đau
Tôi nói:
- Đau à
Có lúc rồi sẽ hết

Suốt ngày tôi cười cợt
Trêu đùa thảy mọi người
Không lo nghĩ điều chi

Nhưng khuôn mặt tí tởn
Đó là lớp sóng gợn
Trên hồ buồn đời tôi

3-11-2002

Thơ Thanh Quế/ Ngô Minh đọc chọn
Nnb vi tính giới thiệu




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét