Thơ
NGUYỄN VĂN TOẠI
Tạ lỗi cùng mẹ
Quê ngoại bên này núi Chùa
Ngõ Cổng Sâu cung đàn đắm đuối
Cây rơm vàng vỡ nắng lưa thưa
Áo nâu non đa tình thay áo cưới.
Làm dâu xóm đồi, dầm bùn ruộng bậc thang
Mẹ nhẫn chịu nhiều bề cho con chùm thơm thảo
Khuyên con cách thuần phục trái tim kiêu ngạo
Tóc mẹ dài thoắt lỏng vành khăn.
Đứa con đầy tội lỗi theo nghiệp văn
Mà về mẹ,
Nửa câu thơ ra hồn không viết nổi
Thơ tặng vợ kê đầu giường làm gối
Luật đời thì xuýt xoa.
Con khắc khoải tận cùng giây phút mẹ đi xa
Mẹ lại kể với con về ngày mai sẽ đến
Ngõ cung đàn hóa cung đường thánh thiện
Con gieo nốt chân an lạc mỗi ngày.
Người về từ núi cao
Chiều yên ả, em rảnh rang xuống phố
Chiều yên ả, em rảnh rang xuống phố
Bồng bềnh trên vai cả trời mây ngấm men
Đường trải dài ngai ngái hương tháng giêng
Hào phóng khoe nụ cười hoa mận trắng
Làn da của núi mịn màng mau bắt nắng
Ô nở xòe nấm ngũ sắc sau mưa
Có chàng trai mộng du tìm cầu vượt.
Đi chưa vợi một ngày
Mà nhớ thương nắm thành xôi nhuyễn chặt
Nương dốc, nương bằng đã đến mùa gieo hạt
Chờ em về ngăn lũ quét, đá xô
Đội chum rượu chân cầu thang đứng chờ
Đuổi con thú, giã gạo thơm đầy cối
Ơ, bản xa, đừng làm em bối rối...
Tập quên đi quá nhiều những ngã ba rủi ro
Dự báo phập phù thị trường vàng tăng giá
Em trong trẻo hạt sương trên lá
Tôi gom hết bình an đôi vạt áo sang hè.
2-2010
Gặp ở Mai Châu
Gặp ở Mai Châu
Một
ngày ròng rã Mai Châu
Khó
khăn mới gặp được câu ví Mường
Gió
gào vó ngựa lên nương
Tiếng Mo lạc cõi vô thường rêu phong.
Vẫn
là măng chấm muối vừng
Lẻ
loi còn một nét rừng thân quen
Bâng
khuâng gợn chút... "mùa em"
Đơm
vào đĩa sứ làm duyên nửa vời.
Gánh
gồng chưa kịp miền xuôi
Cung
đàn đời mẹ đơn côi xoay vần
Quá
tay bán cả nhà sàn
Em
ngồi lại với điệu đàng phấn son.
Vẩn
vơ vớt bóng hoàng hôn
Gói
câu thơ vợi trí khôn... Một chiều
Suối
trong về phía bản nghèo
Núi
cao còn mảnh trăng treo tiếng khèn.
Bản Lác, 2-8-2002
Thuyền đá
Chiếc thuyền đời bằng gỗ (1)
Dễ bị nước lật nhào
Nên phải tạc bằng đá
Sừng sững gữa dòng sâu.
Gỗ, đá vẫn là thuyền
Vẫn phải lụy đến nước
Sóng cứ vỗ triền miên
Thuyền nào mà yên được?
Di Hòa viên, 9-1998
(1)
Ở góc hồ Côn Minh, vua Càn Long, nhà Thanh, cho dựng
một
chiếc thuyền bằng đá, ngụ ý vương
quyền của ông ta không dễ gì lật đổ được (!)
Chợ Dòng
Nửa chiều buôn thúng bán
bưng
Nửa chiều còn lại hàng
thùng lên ngôi
Đói no thì cứ chợ đồi
Dềnh dang quán lá, thảnh
thơi miếng trầu.
Vụng mua, cải đắng trao
nhau
Lãi lờ chi ngọn đèn dầu
nhá nhem
Người dưng nào hóa thành
quen?
Ngày hai, ngày bảy chính
phiên vẫn nghèo!
Rượu làng mà bỏ bùa yêu
Giọt vương trên tóc, giọt
treo giữa đời
Dứa thơm bởi đất kén
người
Mẹ ngồi bán nốt nụ cười
chông chênh.
Tam quan mái nắng gập
ghềnh
Chuông chùa ai thỉnh làm
vênh ráng chiều...
1997
Nhớ từ Quy Nhơn
Nghe
giữa phố phường căng gió biển
Ngoài
kia, cơn bấc sớm động rèm
Hoa sấu
thả hương vào ngõ hẻm
Một
tiếng rao hàng nhạt bóng đêm.
Nỗi nhớ
bão bùng khoang thuyền cá
Mảnh
khảnh chiều thu áo khép hờ
Con
sóng ngỡ ngàng tràn lên phố
Mắc cạn
bên đường du khách thơ.
11-1993
Thơ Nguyễn Văn Toại/ HVH gửi bài/ nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét