Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

Thơ THẾ SINH

Thơ
THẾ SINH


CHIỀU VĨNH TƯỜNG

Như là em như là em
Mắt đen láy với môi trầu đỏ
Chiều Vĩnh Tường giống trong câu chuyện cổ
Tôi tìm em nơi xóm rạ nghìn đời

Tôi tìm về ngày đã rất xa rồi
Thổ Tang biếc đất trời dâu xanh biếc
Em hái dâu gánh gồng chân đất
Cả một thời mưa nắng đã đi qua

Cả một thời em nuôi tằm ươm tơ
Đôi tay khéo kéo mềm tơ vàng rối
Em đã bước qua cửa nhà người chẳng còn chờ đợi
Bỏ lại chiếc xa quay nửa vòng

Bỏ lại chiếc nón treo bên ruộng dâu tằm
Như trăng tỏ của cái thời mười sáu
Những vết chân trần cỏ xanh giữ dấu
Tôi lần theo đến tận bây giờ

Chưa gặp được em năm tháng ngẩn ngơ
Tôi lạc giữa xứ người dọc ngang phố xá
Mùa hạ dư thừa biết bao là lửa
Mà trong tôi không đủ ấm một chiều

Mà trong tôi tan nát tiếng ve kêu
Thân gầy xác và ngực thoi thóp nắng
Mùa hạ xôn xao tôi thì im lặng
Hình như có tiếng xa quay mãi cuối trời...

Thơ Thế Sinh/ NAT gửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét