Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

Thơ NGUYÊN QUÂN

Thơ
NGUYÊN QUÂN

48 GIỜ TRƯỚC LÚC CHIA LY

anh không nói một lời
lẳng lặng ôm choàng em bằng tất cả nỗi ám ảnh dự cảm đói khát mai sau
những giọt nước mắt chực ứa anh nuốt gọn vào trong
không thể để hoen rỉ giấc mơ màu hồng trên đôi má vốn thường hằng xanh xao
vào thời khắc quý giá này những nụ hôn ướt đẫm trên từng phần thân thể em cũng chính là những vết đâm sắc lẻm lên trái tim anh
anh chỉ còn bốn mươi tám tiếng đồng hồ cho nhiều đêm dài thao thức
ngày anh và em yêu nhau lần đầu
ngoài mái hiên căn nhà trọ cũng ri rỉ những giọt mưa không có vé khứ hồi nên bi tráng
hơn tiếng rên than dấu kín trong vòm họng vì lúc đó cả anh và em đều sợ âm thanh khoái cảm ức chế đánh thức thứ cảm giác ly tan đặc quánh thít chặt từng ý nghĩ
chia ly - vĩnh biệt - mất nhau
chỉ là những luận đề rỗng tuếch và phí phạm
vì không thể để nỗi ám ảnh chia ly làm phí phạm những tiếng tích tắc mỗi lúc mỗi nhanh trên chiếc đồng hồ treo trên bức tường loang lổ
không thể để phí phạm thời gian khi ta còn có thể có nhau và cũng có thể là thời gian gấp rút để em học cách tạo tác cảm xúc giả tinh vi như kẻ làm bạc giả chuyên nghiệp
những nếp gấp nhàu nát trên chiếc chăn anh cũng sẽ không vuốt thẳng
nó sẽ ủ kín hơi ấm hôm nay nếu em còn muốn mang theo vì ngày mai sẽ chỉ còn những bước chân chông chênh lạc lỏng đơn độc lạnh lẽo
khi em bắt đầu cài lại chiếc cúc áo cuối cùng
cũng là lúc vòm ngực hàng triệu lần làm điểm tựa sưởi ấm khuôn mặt đầy bất trắc thống khổ đánh mất niềm tin của anh
sẽ trở thành cấm địa không thể hành hương
anh cũng sẽ trở thành một tên tội đồ ngụy tín không có thứ tín ngưỡng nào làm lý do trở về
trời trở những cơn bấc lạnh
anh cố đạp nổ chiếc xe máy cũ kỹ tang thương (nên rất khó khởi động) làm một chuyến đi dài khác và không thể còn một cuộc chia ly nào nữa cho con đường phía trước…

CÓ LẼ ÔNG
“CHỈ LÀ NGƯỜI HÁT RONG”

Con đường mang tên ông - dòng sông
góc quán vắng - nắng chiều và con đò
huyền âm trôi ngược
tôi thả một vòng tròn khói thuốc
cốc bia sủi tăm bong bóng
chút gió heo may nghịch mùa xua tan
về cõi địa đàng nào đó
ông vẫn thường mơ thấy
thật bình yên trong kiếp người cô độc

Khi nấm mồ - bức tượng bán thân đã bám cứng từng mảng rêu đen
trong nghĩa trang bắt đầu lụi tàn hương khói
khi từng đốt xương gầy gò trong tận cùng cơn đau bắt đầu hóa thân cát bụi
người ta lại nhân danh bè bạn
lôi ông dậy - kéo ông đi - khoác lên sự hồn nhiên trắc ẩn hằng hiện
những lớp ngụy trang sặc sỡ với vô số ngôn từ sặc mùi trần tục
tôi có thể hiểu
ông đã trở thành món hàng lạm xưng béo bở
được rêu rao trong những quán nhậu
trên những sạp báo lá cải
nỗi bi đát lạnh lùng của ngọn bạch lạp hắt hiu
tìm nguồn sáng trong đêm đen vô tận
Tôi từng thấy ông ôm cây guita
đẫm ướt nước mắt
đi qua thành phố hoang tàn đổ nát
qua những mồ chôn tập thể
qua những phiến âm khóc vùi
của lũ trẻ bỗng dưng mồ côi
ngọn bạch lạp đã cháy đến giọt bấc cuối cùng
trái tim hồn nhiên nghệ sĩ
cũng vắt cạn giọt máu cuối cùng
chút ánh sáng từ mẩu bấc lụi tàn ấy
đủ cho tôi nhìn thấy ông thật gần
để có thể nói một lời chân thật.

VIẾT TẶNG CON NGỰA ĐUA

viết tặng tôi

những con ngựa đua hết thời
uể oải bước qua ngày thật chậm
thành phố buổi sớm mai nặc nồng bụi khói
ký ức cánh đồng ướp thơm mùi cỏ
và cuộc tình hoang dại thảo nguyên
bỗng dưng buồn nôn tiếng hý

có thể những con ngựa đua hết thời
đang cúi đầu đi xuyên suốt qua tôi
từ suy tưởng của ngày – ác mộng của đêm
đến lạc loài thân phận
sự dự báo cuối cùng mang hình hài ủ rũ
của những chiếc bờm rách nát
trên tấm lưng đời trần trụi

có thể những con ngựa già chạm vó thời gian
cũng hằn sâu nhiều vết roi bội bạc
đặc quánh lời tung hô ma mị
nhưng đừng buồn ngựa ơi !
dù bầu trời trên đầu không còn xanh
thảo nguyên ký ức úa vàng màu cỏ
ngày trôi thật chậm qua cơn đau
của những chiếc móng sắt…

Ý TƯỞNG VỀ MỘT LẦN MỚ NGỦ


bây giờ
mọi ý tưởng đều được sinh sôi
từ những giọt thời gian đen quánh
đời luôn ấp ủ những giấc mơ kỳ quái
vượt ra ngoài giới hạn cô đơn
viên đạn đồng vừa xé toang trái tim của kẻ tội đồ
nằm bẹp dúm dưới bức tưỡng cũ
con mối trắng già nua
cố gặm mòn kèo nhà mục ruỗng
đỡ trên mình mái ấm hư vô
người khảm khắc những vuông chữ thánh hiền
một thời chói loà sơn thếp
vừa hiển linh trong hàm răng sắc lạnh

đôi khi thèm viết như điên
ý tưởng hư vô
ô nhiễm hoang vu
trống rỗng như căn nhà hoang
chiếc bút cùn cạn mực
ném mình về phía nào cũng hụt
người đàn ông mực thước vừa bỏ ra đi
chiếc ghế ba chân nghiêng dưới cội bồ đề.

VỀ NHỮNG CHIẾC GHẾ

những chiếc ghế gãy chân nằm dài trong đêm
bụi và nỗi buồn bám dày trên mặt
đêm không còn ai đến
chỉ bóng ma quá khứ bủa vây
tôi biết bây giờ ngày thật ngắn
tứng giấc mơ lụi tàn
trong trái tim già nua
bắt đầu bong lóc lớp sơn tiền kiếp

đêm không có sự cô đơn tái hiện
khi quanh đời tất cả là hoang vu
chút men rượu màu hồng
sót lại từ buổi tiệc cuối cùng
cũng thẩm đen màu máu
và lũ ruồi nhặng đã ăn mòn dĩ vãng
cũng không còn gì để trở về

đó là những gì em biết về tôi
về chiếc ghế gãy chân nằm dài
trong quá khứ thừa mứa của một đời người.

NHỮNG NGƯỜI MẤT NGỦ
(Tưởng niệm Minh Nguyệt )

Anh đi tìm giấc ngủ
bằng tất cả thế nằm trên những nhánh đường ủ đầy bóng tối
của một vòng ly tâm thao thức

Em không thể trở về
bằng gương mặt hồn nhiên
Minh Nguyệt
trong một cuộc chơi thất thần
của hàng triệu linh hồn
bất an đi tìm nơi ẩn trú

Anh không còn gì để mất
khi bị dồn đuổi khỏi ngôi nhà thừa tự
với một chiếc xách tay
đôi dép cùn mằn phẫn uất
khi anh bắt đầu gọi em
bằng tên của những thiên thần
và cài đóa hoa trắng lên đầu con sóng bạc

Đêm
và đêm anh trằn mình qua từng cơn ác mộng
em xõa thành những lọn dài đẫm nước nhễu lên vầng trán dần chết
một trí nhớ u mê tiều tụy
trơn tuột như loài chạch
hoặc thấp hèn hơn loài bò sát
đó chính là anh đã khước bỏ sự ra đi
như chối từ quá khứ
Đêm
và đêm anh nhắm tít mắt đắm chìm mê muội giữa hình hài co quắp
em cất tiếng hu hồn của loài sói biển thành tinh
gọi vạn sinh linh trôi giạt về trong vũ điệu nước
những đôi mắt nước sâu hút
những cánh tay nước nhễu nhợt
níu anh vào lành lạnh đáy trùng khơi của từng đêm mất ngủ.

BUỔI TIỆC ĐÃ TÀN

mặt bàn chỉ còn lại tàn dư
rác rến trơ nguyên rẻo xương tua tủa
của chú cá một thời ngang dọc trùng dương
quạnh khóe cơn say váng vất
những chiếc cốc rỗng không
bắt đầu chơi trò nhào lộn
tôi là kẻ đầu tiên đứng dậy
giữa hai hàng ghế úp mặt vào nhau
cuộc đối thoại lặng câm ý tưởng
nhưng chẳng phải là người thứ 13
trong buổi tiệc cuối cùng
đi ngược vệt mờ trên bãi cát
mùa bông muống tím dại
cái đầu cá đã bị gậm nhấm trơ xương
vẫn cố quay đầu về phía biển

từ cảm giác bốc lên chiều thẳng đứng
của chiếc thang máy màu bạc
gõ leng keng tiếng chuông
“vừng ơi mở cửa”
người đàn bà mang kính trắng
nhỏ hơn tôi 713 ngày tuổi
dừng lại ở khoang thứ 5
tôi vẫn tưởng em làm kẻ đồng hành ảo quan lên tầng thứ 7
huyền không vô hạn định
bởi khi những gì tôi từng trần trụi
giãi bày đơn độc
trầm ẩn khái niệm mơ hồ và ngẫu hứng
em lại gọi nó là Thơ
khi tôi một mình đứng trên dãy hành lang
ngó vào căn phòng của mình qua lỗ mắt thần lại nhận diện được sự sâu hút phía bên kia…

QUÁN 20.COM

những lúc em bước lướt qua
góc quán đen đặc người ngợm khói thuốc
rệu rã từng câu chuyện phiếm
rồi
ném về phía tôi thoang thoáng cái cười
tôi lại biết mình còn tồn tại
sự hiện hữu ngẫu nhiên của loài huyễn hư
không dám đối diện mình trong tấm kính soi
phản quang trắc ẩn của chùm tia cực tím

không phải là tinh sương
của ngọn gió đi qua cánh đồng dã thảo
em vẫn mang theo mùi hương
ngọc lan tinh khiết
mang dáng dấp loài tuyết liên
nở trên đầu núi lạnh

chẳng phải tôi không định lượng được
số nếp nhăn trên khóe mắt
số sợi tóc bạc thếch cắm thẳng trên đầu
ngớ ngẩn tìm lại giấc mơ trai trẻ đã bỏ đi
từ nghìn năm trước
khi có thể em chỉ là một tia chớp ban mai
của bầu trời lộng lẫy

từ ngọn nguồn xa thẳm
từ tín ngưỡng cổ xưa tôi hiến tế trái tim
già nua hư hoại
cho mỗi buổi sáng ngồi im lìm như tượng
trong góc khuất của quán.

MẶT CẮT PHỐ

Cơn mưa trái mùa thẩm thấu mặt cắt phố
người vận chuyển linh hồn đi dưới vòm cây
bi kịch mọc dài đuôi mắt
trong chiếc gùi định mệnh
chiếc lưỡi hái bắt đầu rỉ sét
phẳng lì một đường cắt ngang bầu trời xám
chật chội những khuôn mặt
xám đến âm u bất tận

Mưa vẫn rơi trên mái phố
đang nghiêng mình bằng thực tại ảo
có những sấm ngôn chai sần
có đồng tiền âm dương mãi lộ
có những giọt sương
tự biến mình thành  khói
có những con người học nói tiếng chim
rao giảng thánh ân bằng thang âm
loài chim báo tử
và sự đơn độc vô ngôn
của từng viên ngói già nua cũ mục
vẫn cố bám víu che chắn
thứ kỷ niệm ủ ê trên trang giấy dó vàng ố

Người vận chuyển linh hồn
đi qua mặt cắt phố
những cánh cửa hướng ra phía ngoài
đều bị niêm phong
cẩn mật như chiếc bình tro sau lần hỏa táng
những vách tường
kẻ từng vạch sơn phô diễn
vở kịch câm của lũ ma trơi chưa kịp hạ màn
hoạt cảnh cơn mưa trái mùa vẫn vần vụ vu vơ
bóc gỡ ngọn lá trước sự khẳng khiu vô vọng của nhánh.

.
Thơ Nguyên Quân/ Ngô Minh đọc chọn
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét