Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

Thơ HỒNG THẾ


Thơ
HỒNG THẾ



ĐÁ NHẢY


Biển rộng hết lòng, trời xanh để ngỏ
Cát vô tư in dấu chân còng
Những phiến đá trần truồng trẻ nhỏ
Như giỡn đùa với sóng như là không

Hình đá giống con thuyền cưỡi sóng
Giống con người kéo lưới lên bờ
Giống con chim vút lên trời rộng
Lại giống như ai đứng đợi chờ...

Đá ở đây không còn là đá tảng
Mặt nhẵn lì năm tháng nhoài qua
Còn đá đó, còn mưa, còn nắng
Còn biển kia trẻ mãi không già!

Ôi đá nhảy, đá nhảy, đá nhảy!
Trời bình yên và biển êm đềm
Ai mơ mộng hay biển trời mơ mộng
Hay là tôi say đến lã mềm

Sóng cứ vỗ đá thì cứ nhảy
Trăm năm sau hỏi đá có còn đây?
Còn Đá Nhảy đời còn mơ mộng
Còn trời xanh, còn biển rộng, còn say.

Biển Đá Nhảy – Lý Hoà 02/9/1986


CON BÒ


Tìm đâu trên đồng vắng
Con bò già thân quen
Dưới bờ tre toả bóng
Bò nằm nhai bình yên

Lúc khoẻ bắt kéo cày
Khi già đem mổ thịt
Vui vẻ bầy con nít
Cứ reo lên ầm làng

Nhìn gian chuồng trống rộng
Đứa trẻ chăn chưa về?
Còn đâu trên đồng vắng
Cỏ giờ xanh lối đê

Đường cày đang dang dỡ
Chiếc ách vẫn còn đây
Làm sao không thương nhớ
Cái nết ăn, nết cày

Suốt ngày cứ lóng ngóng
Như đứt chân, đứt tay
Cửa chuồng không còn đóng
Cỏ không cắt ai hay!

Người ta mang ra chợ
Bán đi con bò già
Nhìn ai mua thịt rẻ
Tiếng cười nghe xót xa...


NÉT THU

Cúc đến muộn Mùa Thu không đến muộn
Màu vàng kia vàng tự lâu rồi
Thu trong trẻo bầu trời xa rộng
Cánh cò bay trắng muốt cao vời...

Trên sóng lúa một nét chiều thấp thoáng
Một nét cong xao động tâm hồn
Trời khoáng đãng ngây thơ con diều giấy
Ta thấy mình chưa dễ đã lớn khôn!

Ta lơ đãng thời gian không lơ đãng
Đến và đi thánh thót từng giờ
Xin cám ơn Mùa Thu đề tặng
Bông Cúc vàng muôn thuở vẫn vàng mơ


LỜI NẾN

Phải giã từ ư, xin giã từ.
Tôi –
Cây nến cháy –
Cháy đến tận cùng chân nến!

*
Em khóc tôi nước mắt nến ngày xưa
Và em đã chết trong tôi từ bấy đến giờ!

*
Cuộc đời trao tôi cây nến nhỏ
Tôi được sống khi cháy thành ngọn lửa

CÓ NHỮNG LÚC

Có những lúc thấy lòng trống rỗng
Như tháng ba không hạt thóc trong bồ
Có những khi thấy mình lạnh cóng
Bếp tắt vùi tro nguội hẵn còn trơ.

Ta mệt mỏi nằm xoài như con chó
Như quả chanh vắt kiệt nước còn chi?
Trong kiệt cùng bỗng bâng lâng ngọn gió
Bâng lâng là ngọn cỏ dọc bờ đê.

Cỏ thầm lặng cỏ trào dâng sự sống
Gió vô tư gió thổi đến không cùng
Cũng có khi ngày lửng nắng đêm về lửng gió
Như lời hẹn hò khi đó lửng quên.

Nhưng không thể sống thờ ơ lãnh đạm
Ngọn gió nồm xanh biếc cỏ hồn nhiên
Sự sống trong tôi bắt đầu tái hiện
Bắt đầu từ trong sáng thiên nhiên.

1988

NHỚ MẸ

Bấy năm mẹ đã xa rồi
Đất trời như cũng mồ côi một mình
Cây cau một bóng, một hình
Con như lạc giữa vô tình người dưng.

Đi tìm dáng mẹ trên đồng
Những bông lúa chín níu lòng bàn tay
Biết rằng muối mặn gừng cay
Mưa rơi xuống đất, khói bay về trời
Mà sao oan trái cuộc đời
Một mình mẹ gánh trên đôi vai gầy.

Con là đứa trẻ thơ ngây
Làm sao hiểu thấu một ngày mẹ ơi!
Lá trầu khô héo trên cơi
Ruột cau quặn thắt một đời còn thơm.
.

Thơ Hồng Thế/ Ngô Minh chọn đọc
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét