Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2012

Thơ NGỌC BÁI

Thơ
NGỌC BÁI


TỰ BIẾT

Những bông hoa không chịu giam trong sắc màu
đã tự vượt qua mình bằng mùi hương nguyên thủy
tự biết sắc màu sẽ tan
tự biết hương bay khoảnh khắc
tự biết hương sẽ về đâu nên hương tự giải thoát
đừng trách những loài hoa không mùi thơm
nó hoang dại như đã từng hoang dại
đừng trách những bông hoa bạc phận
hoa chỉ nở một lần ánh ướt ban mai mẫn cảm
giọt nước mắt của hoa trong suốt như sương
những ô nhiễm ngang nhiên xả vào mỗi sáng
những mặt nạ tự bôi tự xóa
những hình nhân tự xóa tự bôi
nỗi buồn thanh cao chật vật tìm nơi trú ẩn
những bữa tiệc phát cuồng cao giọng nhân bản
tiếc cho hoa vô cảm dẫu là hoa
lạm phát mĩ từ mượn màu hoa che chắn
người ta mới khôn ngoan làm sao!
người ta mới diệu vợi làm sao!
sân khấu tiếng cười sân khấu tình yêu sân khấu tuốt
thi vị hóa sắc màu toàn cầu hóa giọng ca
xét cho cùng chỉ loài hoa mang tiếng
muôn vạn dặm sắc hoa muôn vạn dặm hương hoa
tự giải thoát bằng giấc mơ nguyên thủy
tột đỉnh hiến dâng tột đỉnh cô đơn
hoa tự biết là hoa đã cõi vô thường
2/3/2012
.
THẾ MÀ HUẾ ĐÃ HÔM QUA
.
Thế mà đã Huế của hôm qua dằng dặc nhớ
Hôm qua rồi sẽ thành chuyện kể xa vời hơn
Rồi cũng như Huế trầm tư từ thuở nảo thuở nào
Em hoài cổ cùng Phu Văn Lâu ngắm trời ngắm nước
Chẳng ai để ý rằng em đã bước tới cõi ngày xưa!
Cũng thế cả thôi người xưa với mây xưa phiêu dạt
Huế vẫn cổ kính diễm tình phong rêu thành quách
Em bóng lẻ có một người từ xa canh cánh mong
Câu mái đẩy vỡ trên Hương Giang mưa bụi
Ngược lên chùa Thiên Mụ vời vợi chuông ngân!
Anh xứ Huế những ngày không định trước
Một sự tình cờ như thuở mây với núi mông lung
Thế là thành hôm qua của cố đô hoài niệm
Em mang theo một chút hiu buồn chiều lưu luyến
Rẽ Tràng Tiền tóc và gió cuốn nhau bay!
25/3/2012
.
THỜI GIAN GÕ CỬA
.
Từng giọt thời gian trong veo
Gõ nhè nhẹ lên từng trang giấy trắng
Trôi âm thầm những mùa đông dĩ vãng
Sao nhớ nổi dọc con sông mình đã nói điều gì
Những bước chân câm lặng ra đi
Không thể nào đoán định

Bao cực nhọc gánh nặng qua cầu
Đổi và bán và cho món hàng số phận
Ảo vọng luân hồi trần gian lận đận
Giàu tiền của chắc gì đã sang
Em xinh quá nhiều khi đa đoan
Giấy trắng quá nhiều khi phát ngại
Viết điều gì khỏi thẹn với thời gian
.
Thơ Ngọc Bái/ Trân Vân Hạc g ửi bài
nnb vi tính giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét