Thơ
CHÂU HỒNG THỦY
CHÂU HỒNG THỦY
CON TÀU THỜI GIAN
Ta lên tàu ở nhà ga Hộ Sinh
Những tiếng oa oa đầu tiên tựa hồi
còi xuất phát
Người cầm lái vô hình, con tàu đi
dích dắc
Theo đường ray định mệnh của riêng
mình.
Địa điểm tháng năm và giờ phút khởi
hành
Giấy khai sinh của ta thành chiếc vé
Ta đã qua 40 ga Quá khứ
Còn bao nhiêu ở phía trước Tương
lai?
Chỉ bậc tiên tri mới biết được mà thôi
Đâu bến đỗ cuối cùng, đâu phút giây
kết thúc
Khi mái tóc đã nhuốm màu gió tuyết
Ta mơ về ga cũ tuổi Hai mươi
Cuộc đời ta không có vé khứ hồi
Tàu thời gian đi lạnh lùng, nghiệt
ngã…
Phố Đobroliubova Nhà số 9
MIỀN ĐẤT HỨA
Chồng thương vợ, cố cày xong thửa
ruộng,
Chị thương em, cấy dảnh mạ cuối
cùng,
Rồi sáng mai tất tả ra Hà Nội,
Bỏ quê nhà ở lại phía sau lưng.
Giữa Nội Bài, cả một bầy ngơ ngác,
Chờ
viza, hộ chiếu trước giờ bay (1),
Mấy chục triệu vay bằng nhà thế
chấp,
Mong đổi đời – miền đất hứa - trời
Tây.
Người lần đầu diện com lê, cà vạt,
Thấy tay chân vướng víu, ngượng
ngùng sao,
Chị kẻ môi, đường son tô còn vụng,
Chân xỏ giày cứ bước thấp bước cao.
Họ đâu biết cạm bẫy lừa phía trước:
Xưởng may chui đặt trong dãy nhà
hoang,
Sẽ bắt đầu một quãng đời nô lệ,
Sống như tù, bị chủ quỵt tiền lương.
Có những người đến công trường xây
dựng,
Chủ giữ ngay hộ chiếu để cầm chân,
Không nước nóng, suốt mùa Đông chẳng
tắm,
Thiếu áo quần, lạnh buốt tựa kim
châm.
Có những người phải trồng rau phát
cỏ,
Giữa đồng hoang chẳng điện nước báo
đài,
Sống chui rúc, lều mái dầu, phản gỗ,
Bàn tay nào cũng nứt nẻ sần chai.
Những gương mặt gầy võ vàng xơ xác,
Khi ốm đau bệnh tật chỉ nằm rên,
Không giấy tờ, công an thường truy
quét,
Sống nhủi chui, ai dám nói nhân
quyền?
Có những kẻ lưu lạc miền Kav- kaz,
Bị thổ dân đập chết ở giữa rừng,
Diều quạ rỉa,
rồi tuyết vùi mất xác,
Đến bây giờ hồn vẫn phải lưu vong.
Quyền lợi họ chẳng một ai bảo vệ,
Đồng bào tôi vẫn như lũ thiêu thân,
Bởi cuộc sống quá bần cùng quẫn
bách,
Ba bảy liều, họ nhắm mắt đưa chân.
Ulisa Industri, dom 34 - Ekaterinburg 14
15/ 8/2010
15/ 8/2010
1.Các dịch vụ đưa người thường chỉ
phát Hộ chiếu
và vé trước giờ bay ngay tại Nội Bài
và vé trước giờ bay ngay tại Nội Bài
TÔI GẮN ĐỜI TÔI CÙNG
SỐ PHẬN CỦA NGƯỜI
Ơi nước Nga yêu mến của tôi ơi
Tôi gắn đời tôi cùng số phận của
Người
Là nhân chứng mọi thăng trầm đất
nước
Và
cùng Người nếm trải những buồn vui.
Những năm cuối cùng của thế kỷ hai
mươi
Cả nước Nga bừng bừng lên cơn sốt
Chính biến Mùa Thu khiến bao người
ngơ ngác
Thêm
bàng hoàng - vỡ Xô viết Liên bang.
Đường phố hằn vết xích sắt xe tăng
Khói đại bác phủ trùm đen Nhà
trắng...
Đi về đâu hỡi nước Nga cay đắng
Nấm sau mưa-bao Đảng phái ồn ào.
Một siêu cường muốn vươn tới các vì
sao
Dưới mặt đất chịu bầm dập bao hiểm hoạ
Phiến loạn Chéc chen- bom mìn khủng bố
Tàu “Cuốc” chìm dưới đáy biển Baren.
Với nước Nga - tôi vẫn vững niềm tin
Trải phong ba, Người hiên ngang sừng sững
Người từng đuổi Napôlêông chạy dài
trong tuyết bỏng
Diệt Hít-le tận sào huyệt cuối cùng.
Dưới tận đáy đau thương, trên tột đỉnh
anh hùng
Người sinh ra những thiên tài vĩ đại
Tầm nhân loại - tên tuổi Nga sáng
chói
Tôi yêu Người từ trang sách
tuổi thơ.
Giữa chiều quê nghe xao xác tiếng gà
Xa ma gôn * râm ran từng
mạch máu
Nâng chén cùng tôi- những cụ già
hiền hậu
Những nụ cười chẳng biên giới cách ngăn.
Na ta sa trong vũ điệu dân gian
Nhảy cùng tôi bừng bừng như
bốc lửa
Nhưng ánh mắt lại mơ màng ẩn chứa
Tâm hồn Nga rất trong trẻo dịu dàng.
Ơi
Hồn quê - nơi khởi thuỷ- cội nguồn
Giữ nước Nga sẽ trường tồn mãi mãi
Ơi nước Nga yêu thương, ơi nước Nga
vĩ đại
Tôi gắn cùng Người cả số phận đời
tôi
Sionkovxkoie Soxxe - nhà số 12
Matxcơva 28.11.2001
05.02.2002
Xa
ma gôn: Rượu nông thôn Nga tự nấu,
như rượu quốc lủi cuả ta.
Thơ Châu Hồng Thủy/ Tác giả gửi bài
nnb vi tính giới thiệu
nnb vi tính giới thiệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét